Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!
Màn xe xốc lên, Tống Lăng Tâm bước tới một bước muốn khuỵu gối tao nhã hành lễ, “Thiếp thân cung nghênh vương...A!” Lời còn chưa dứt đã bị một con hổ lao tới làm cho hoảng sợ.

Tiếng thét làm Tiểu Hoàng hoảng sợ, bất mãn hướng nàng gào một tiếng, Cát Y ôm tiểu hổ đứng qua một bên.

“Nháo cái gì vậy!” Cảnh thiều đi ra, trước khi nhảy xuống xe ngựa liếc mắt thấy một nữ nhân đứng bên cạnh, xoay người vươn tay đỡ người trong xe xuống.

Mộ Hàm Chương mặc một thân quần áo thanh sắc, bên ngoài là áo lụa mỏng, đầu đội kim quan khảm ngọc bích, cả người đều toát ra khí tức thanh nhã cao quý. Trải qua chinh chiến đã tẩy đi tia sầu khổ như có như không trước kia trên người y, cả người giống như bảo đao Hàm Chương ra khỏi vỏ, mạnh mẽ hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Hạ nhân trong Vương phủ đều nhìn đến ngẩn ngơ, Diệu Hề nhỏ giọng nói với Chỉ Hề, “Vương phi thật sự là càng ngày càng tuấn mỹ.”

“Vương phi, tiểu nhân ngày đêm đều ngóng người trở về a!” Vân Trúc kích động không thôi.

Mộ Hàm Chương nhìn Tống Lăng Tâm, trong lòng có chút không thoải mái khó hiểu, quay đầu nhìn nhìn Cảnh Thiều.

Cảnh Thiều cũng ngó qua đây nhìn ra Vương phi nhà mình mất hứng, trước kia không để ý nhưng giờ nhìn thiếp thất này đã cảm thấy chột dạ vô cùng, không khỏi cả giận nói, “Ai bảo ngươi ra đây?” Hắn thiếu chút nữa đã quên mất người này, hiện giờ gặp mới nhớ tới, trước đây đã hạ lệnh Vương gia không đồng ý thì nàng không được ra khỏi tây uyển, lại đứng ở đây là làm gì chứ hả?

“Vương gia...” Tống Lăng Tâm vốn nghĩ Thành Vương đã quên mất chuyện trước đây, cố ý chăm chút thật đẹp tới đón tiếp không ngờ lại bị xấu hổ như vậy.

Cảnh Thiều thấy nàng thì liền tức giận, đang muốn giáo huấn thì bị người bên cạnh kéo lại, “Vào đi thôi, bên ngoài gió lớn.” Mộ Hàm Chương nhéo nhéo lòng bàn tay hắn, đứng ngay trước của Vương phủ răn dạy tiểu thiếp, để người khác thấy thì thế nào? Huống hồ còn có Hách đại đao đi theo!

Cảnh Thiều trừng mắt nhìn Đa Phúc một cái, vươn tay ôm ngang lưng Vương phi nhà mình, “Đi thôi.”

Nói với Hách đại đao hai câu, hai người dẫn đầu đi vào. Đối với việc nhà nhà Vương gia Hách đại đao tất nhiên không thể nói gì, Vân tiên sinh tự mình mang hắn đi nghỉ ngơi.

Đa Phúc nhăn cái mặt bánh bao, đứng bên cạnh Tống Lăng Tâm mặt mày xanh mét thầm nghĩ, “Tống Vương phi người vẫn là nhanh về tây uyển đi thôi, đừng làm cho nô tì khó xử a.”

Trong vương phủ một cọng cây ngọn cỏ cũng không thấy biến hóa gì, đi xa nửa năm lại có một loại cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.

Hai người ngồi xe ngựa một ngày, lại ở trước cửa thành làm lễ một hồi lâu thật là mệt mỏi. Hạ nhân đã sớm chuẩn bị nước nóng cho hai người cùng tắm rửa, Cảnh Thiều đến bên người Vương phi nhà mình thân thân sờ sờ lại bị né qua một bên, chưa từ bỏ ý định lại cọ a cọ.

“Ta mệt, không có khí lực.” Mộ Hàm Chương tránh tránh.

Cảnh Thiều nhẹ nhàng gặm gặm bả vai trắng nõn mịn màng, hàm hồ mà nói, “Ta không làm đến cùng đâu, thả lỏng, nha?”

Mấy lời này của Cảnh Thiều nhất định không thể tin, Mộ Hàm Chương mấp máy môi nhưng cũng không vạch trần hắn mà tùy ý Cảnh Thiều áp đôi bàn tay mang theo vết chai mỏng áp lên ngực mình.

“Tống thị, ngươi tính...ưm, làm thế nào?” Mộ Hàm Chương ngửa đầu tựa vào vai Cảnh Thiều nhìn căn phòng trang trí rực rỡ, bôn ba bên ngoài tuy vất vả nhưng đột nhiên trở về nơi rường cột chạm trổ thế này lại có chút chút không quen.

“Ghen sao?” Cảnh Thiều nghe vậy dừng một chút, cười khẽ cắn vành tai y.

“Ngài là Vương gia, tam thê tứ thiếp là chuyện tất nhiên, thần...A!” Thân thể chợt bị một ngón tay chen vào kích thích, Mộ Hàm Chương cắn môi dưới, mặc dù có nước ấm thấm vào nhưng đột ngột như vậy vẫn không tránh khỏi đau một chút.

“Không cho ngươi nói mấy lời kiểu này!” Cảnh Thiều có chút mất hứng, nói như vậy làm hắn cảm thấy như lúc mới vừa trọng sinh, bây giờ đã trải qua nhiều chuyện cùng nhau, vì sao Quân Thanh vẫn nói chuyện như vậy chứ?

Mộ Hàm Chương nhíu mày chịu đựng ngón tay càn quấy trong thân thể, cắn môi không phát ra tiếng.

Nhìn y như vậy Cảnh Thiều bắt đầu đau lòng, tỉnh táo cẩn thận ngẫm lại lời y nói mới phát hiện chẳng qua là ăn dấm chua mà nói, vậy nên liền cao hứng hôn hôn mặt y, động tác cũng nhẹ nhàng lại, chạm tới nơi quen thuộc lại từng chút từng chút mà xoa nắn.

Mộ Hàm Chương mím môi cậy mạnh không chịu lên tiếng, nhưng theo động tác tay càng nhanh của Cảnh Thiều, tiếng than nhẹ vẫn là tràn ra.

Một tay ấn ấn xoa xoa vỗ về tiểu Quân Thanh đã muốn ngẩng đầu, Cảnh Thiều ngậm một bên tai y thở gấp nói, “Đêm nay nếu ngươi làm vi phu hài lòng, ngày mai ta liền hưu nàng, được không?”

“Ô...” Mộ Hàm Chương nghiêng đầu né tránh, “Vương gia nếu thấy không đủ có thể đi tìm thiếp phi của người...A!” Hai ngón tay mang theo hương cao lành lạnh lần thứ hai đi vào thân thể, chậm rãi ma sát.

“Làm thế nào cho phải đây, hiện tại bổn vương trừ ngươi ra thì nhìn ai cũng cứng không nổi a.” Cảnh thiều cười cười khẽ nâng y lên một chút. (trời ơi, trái tim tôi, trái tim, tim a tim ...)

“Ngươi, a...” Mộ Hàm Chương nói lời thẳng thừng như vậy, gương mặt tuấn tú càng đỏ bừng, đang định nói gì nữa nhưng hai tay vốn đang nâng người y đột nhiên rời đi, thân thể mất khống chế ngồi xuống, mà vật đã sớm đứng thẳng chờ vận động kia lập tức đi thẳng vào thân thể.

“Đau...” Mộ Hàm Chương tựa vào vai Cảnh Thiều nhỏ giọng kêu đau, kì thực vừa rồi Cảnh Thiều đã chuẩn bị đầy đủ nên cũng không quá đau, tiếng hừ nhẹ lại giống như là đang làm nũng.

Cảnh Thiều nghe được tiếng ngâm khẽ này, cũng hừ một tiếng nắm cằm người trong ngực, hung hăng hôn lên, “Quân Thanh, ngươi thực hư nha.”

“Hửm?” Mộ Hàm Chương chỉ thấy trong đầu trống rỗng, không rõ ý tứ trong lời Cảnh thiều, phát ra giọng mũi nghi hoặc.

Cảnh Thiều câu môi nhìn bộ dáng mơ mơ màng màng của y, thầm nghĩ Quân Thanh rốt cuộc học được cách thả lỏng ở loại thời điểm này rồi, vươn tay ôm vòng eo y, động tác cũng mạnh hơn.

Chỉ Hề ngăn bọn hạ nhân mang cơm tới đây lại, bảo họ để lại thức ăn lập tức ra ngoài, mình thì nhìn cửa phòng trong đóng chặt cũng đỏ mặt lui ra. Trùng hợp gặp Cát Y ôm tiểu hổ lại đây thì liền cười cười chào, “Cô nương, Vương gia cùng Vương phi đang nghỉ tạm bên trong, giờ không nên vào.”

Cát Y nhìn thoáng qua a đầu cười đến vui vẻ nhưng trong mắt lại mang dò xét cùng địch ý, thầm nghĩ thực không thú vị, xốc lại Tiểu Hoàng trên tay khẽ cười, “Tỷ tỷ chớ khách khí, ta là Cát Y, hiện giờ là thị nữ của Vương phi, mong sau này tỷ tỷ chỉ giáo nhiều.”

Chỉ Hề nghe được lời này thì địch ý trong mắt tan đi không ít, vốn tưởng rằng đây là mỹ nhân Vương gia mang theo về, thì ra là thị nữ Vương phi thu lưu.

Cảnh Thiều ở phòng trong cũng không biết hai nha hoàn gặp nhau nói chuyện bên ngoài, chỉ thỏa mãn hôn lên khóe mắt phiếm hồng của người trong lòng, ôm hắn ra khỏi bồn tắm.

Mộ Hàm Chương cả người bủn rủn ghé vào vai Cảnh Thiều, thân thể vốn mệt mỏi lúc này đến một ngón tay cũng không muốn động.

“Đói bụng rồi ha, ta gọi người dọn cơm.” Cảnh Thiều thả người nằm trên giường quấn chăn kĩ càng.

“Không muốn ăn.” Mộ Hàm Chương lầu bầu xoay người vào trong.

Cảnh Thiều mặc nội sam, ôm cả người lẫn chăn hôn một miếng, “Ráng ăn một chút.” Nói xong đứng dậy ra ngoài, không bao lâu Chỉ Hề bưng một chén cháo cùng hai phần điểm tâm đặt bên giường, cúi đầu lui ra ngoài.

Cảnh Thiều liền thoải mái ôm người trên giường dậy, cầm bát cháo dỗ người nọ ăn a.

“Ngày mai vào triều nếu có người nói gì thì cũng chớ xúc động quá.” Mộ Hàm Chương ăn một hơi, vươn tay muốn lấy thìa lại bị Cảnh Thiều lấy mất.

“Ừa, ngày mai bãi triều ta còn phải qua Duệ Vương phủ một chuyến, nhanh chóng nói chuyện Hoài Nam vương cho ca ca.” Cảnh Thiều ăn xong một muỗng lại múc một muỗng đút cho y.

“Trước tiên qua Phượng Nghi cung vấn an mẫu hậu đã.” Mộ Hàm Chương lắc lắc đầu không muốn ăn tiếp, “Ngày mai ta đi phủ Bắc Uy Hầu một chuyến.” Đi xa về tất nhiên phải bái kiến cha mẹ trước tiên, huống hồ lâu nay không có tin tức mẫu thân làm y có chút bất an.

Cảnh Thiều liền ăn hết phần cháo còn lại.

Hôm sau Cảnh thiều vận triều phục thân vương nguyệt sắc có mặt trước cung vàng điện ngọc.

Hoành Chính đế đối với việc Cảnh Thiều lần này diệt cả hai phiên vương rất là cao hứng, khó có khi không nghiêm mặt mà khích lệ một phen.

“Là phụ hoàng nhìn xa trông rộng, nhi thần chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi.” Cảnh Thiều cúi đầu khiêm tốn trả lời, lại còn đem công đầu trao cho đại tướng Hách đại đao mới thâu được lần này.

Hoành Chính đế đối với biểu hiện này hiển nhiên là hài lòng, cảm thấy đứa con trai này ra ngoài chinh chiến một phen lại trở nên trầm ổn hơn nhiều, cho truyền Hách đại đao lại nghe tổ tiên hắn là Hách đại tướng quân tiền triều thì phong làm Vũ dũng Tướng quân.

Trong triều Đại Thần nhất thời vang lên tiếng ca công tụng đức không ngớt, Tứ Hoàng tử Cảnh Du cúi đầu, biểu tình trên mặt bất định, Đại Hoàng tử tấn công nam man đến bây giờ con chưa về mà Cảnh Thiều đã bình định xong hai phiên vương, lại mang về thêm một mãnh tướng! Hắn liền hướng quan viên đối diện vứt cho một ánh mắt ra hiệu.

Cảnh Sâm giữ nét mặt bình tĩnh nhìn đệ đệ đứng trong đại điện, nhìn không ra vui buồn.

“Hoàng Thượng, Thành vương đại thắng trở về thật đáng mừng, nhưng thưởng phải thanh, phạt càng phải minh!” (ghép lại là thanh minh - rõ ràng í) Một quan viên đột nhiên bước ra khỏi hàng nói.

Cảnh Thiều đứng thẳng, hạ mi không hề đáp lời.

Quan viên kia đợi nửa ngày cũng không thấy Thành vương quát lớn gì cả, toàn triều bỗng yên tĩnh trở lại, kẻ nọ có chút xấu hổ đành phải kiên trì nói tiếp, “Về phần phạt cái gì, vi thần cho rằng Binh bộ Thị lang nói sẽ rõ ràng hơn.”

Lời vừa nói ra, mọi người nhất thời biến sắc, Binh bộ Thị lang Tống An chẳng phải thân sinh phụ thân của thiếp phi nhà Thành Vương sao, giờ lại đẩy hắn ra bảo vạch tội Thành Vương á?

Cảnh Sâm nhìn Tống An run rẩy đi ra liếc một cái, mâu sắc trở nên thâm trầm.

“Khởi bẩm Hoàng Thượng, chính phi Thành Vương phi thân là gia quyến lại một mình theo Thành Vương ra chiến trường, là trái với luật định.” Tống An đầu đầy mồ hôi lạnh trả lời.

“Đúng vậy,” Vĩnh Xương Bá cũng đứng ra cao giọng nói, “Thành Vương phi phận thê lại không để ý lễ pháp, coi quốc gia đại sự là trò đùa, thần cho rằng phải nghiêm trị nếu không về sau tướng sĩ đều muốn mang gia quyến đi thì còn thể thống gì nữa!”
Nhấn Mở Bình Luận