Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Theo Đuổi Lại Vợ - ​Trương Uyển Giao

Chương 31: Chú thật lợi hại​1574 Words

Sau khi từ khách sạn về nhà, trong lòng Trương Uyển Giao vẫn luôn khó chịu vì cuộc điện thoại của Lý Mạn Trương và thái độ làm việc của Hoàng Lập Thành.

Cô tin rằng không có vết thương nào mà thời gian không thể chữa lành và trên đời này không có ai bị rời bỏ mà không vượt qua nổi, nhưng cần phải có khoảng cách và giới hạn.

Nếu giới hạn giữa cô với Hoàng Lập Thành vẫn luôn mơ hồ như vậy thì kết quả người đau khổ chỉ có thể là chính mình, chuyện này làm cô rất bực bội.

Buổi chiều mẹ gọi điện thoại tới.

Giọng nói của Vũ Giản Trân ở đầu dây bên kia mang theo chút vui mừng: “Uyển Giao, có tin vui, muốn nghe không?”

Trương Uyển Giao không có tâm trạng phối hợp, nói thẳng: “Mẹ và bố tính thứ bảy về nước chứ gì?”

Đầu dây bên kia im lặng vài giây, bỗng nhiên thở dài: “Thật nhàm chán! Mẹ còn kiên quyết không cho ai nói với con.”

Vũ Giản Trân là một người vô tư, cho dù đã làm mẹ nhiều năm rồi nhưng vẫn thích vui chơi, thích đi khắp trời nam biển bắc. Cho nên lúc Trương Uyển Giao học đại học, Trưông Huỳnhi Sơn đã giao chức vụ trong công ty cho cô, rồi thảnh thơi đi chơi cùng Vũ Giản Trân.

Bình thường Trương Uyển Giao nhất định sẽ hùa theo cho mẹ vui vẻ, nhưng gần đây có quá nhiều việc, cô thật sự không có chút hứng thú nào.

Trong lòng cô rất buồn, do dự nửa ngày mới nói: “Mẹ, thứ bảy trở về, con có chuyện muốn nói.”

“Được, là chuyện tốt sao?”

Ly hôn với Hoàng Lập Thành có xem như là chuyện tốt không?

Nếu nói là thoát khỏi nỗi khổ, thì đó cũng miễn cưỡng xem như là một chuyện tốt.

“Vâng, cứ coi như vậy đi.” Trương Uyển Giao thuận miệng đáp.

Sau đó bố cô cũng nghe điện thoại, hàn huyên vài câu đơn giản rồi dặn dò cô hãy tự chăm sóc bản thân, đừng làm việc quá sức.

Lúc chuẩn bị cúp máy, Trương Uyển Giao đột nhiên hỏi: “Bố, trong họ hàng nhà chúng ta có đứa bé nào năm sáu tuổi không?”

Mọi người đều nói Tiểu Vũ Tử rất giống cô, cô bắt đầu nghi ngờ Tiểu Vũ Tử có thể là con của một người họ hàng nào đó.

Năm ấy Trương Huỳnh Sơn dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, thật ra họ hàng dưới quê cũng không ít, chỉ là mấy năm nay đều không có liên lạc.

Bên kia điện thoại, Trường Huỳnh Sơn nói: “Đứa bé năm sáu tuổi? Nhà mình cũng có không ít, nhưng đều đã lâu rồi không liên lạc, làm sao vậy?”

Trương Uyển Giao muốn nói về chuyện của Tiểu Vũ Tử, nhưng lời nói đến bên miệng vẫn nuốt xuống: “Không có gì, con chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, bố mẹ bay chuyến nào, để con đi đón.”

“Không cần, Băng Tâm đi cùng bố mẹ, con cứ ở nhà chờ là được.”

Vũ Băng Tâm là mẹ của Hoàng Lập Thành, quan hệ của bà với bố mẹ Trương Uyển Giao rất tốt, lần này thậm chí còn bay đến Italy tham gia triển lãm châu báu của Vũ Giản Trân, sau đó ba người trở về cùng nhau.

Trương Uyển Giao bỗng nhiên nhéo vào lòng bàn tay, có chút đau, cô vội vàng kết thúc đề tài.

Trong mắt bố mẹ, dường như họ chưa bao giờ nghĩ tới việc cô với Hoàng Lập Thành sẽ đến mức ly hôn.

Buổi tối Trương Uyển Giao dẫn theo Tiểu Vũ Tử về nhà, Lâm Kiến Đông vẫn tới ăn ké như cũ.

Lúc trước nghe nói chuyện Trương Uyển Giao bị thương ở khách sạn, anh ấy mang một túi thuốc mỡ đến đây: “Thuốc này dùng rất tốt, hồi trước anh huấn luyện bị thương đều dùng cái này, có thể hồi phục rất nhanh, nếu em đau thì cứ dùng cái này, hiệu quả giảm đau của nó cũng rất tốt.”

Trương Uyển Giao cười nói: “Em không sao, tối hôm qua chỉ hơi đau chút thôi.”

Tuy cô nói với vẻ mặt không để ý, nhưng Lâm Kiến Đông vẫn áy náy không thôi: “Xin lỗi Uyển Giao, ngày hôm qua anh không nên để em lại một mình, chuyện này là do anh.”

“Thật sự không sao mà, em cũng không phải trẻ con.”

“Tóm lại là do anh, lần sau đưa em đi đâu chơi, trời sập anh cũng không bỏ đi.”

Trương Uyển Giao bật cười: “Nếu trời sập, chúng ta đều không thể sống… Đây cũng không phải lời một người kiểm sát trưởng nên nói đâu.”

Tiểu Vũ Tử ở bên cạnh đang ngồi trên ghế trẻ em ăn canh trứng cũng khúc khích cười theo: “Chú Kiên, không sao đâu, mẹ đã có chú Thành chăm sóc rồi.”

Gương mặt Lâm Kiến Đông cứng lại, hỏi Trương Uyển Giao: “Hoàng Lập Thành… Ở với em hôm qua sao?”

Ngày hôm qua lúc anh ấy rời đi, nhìn thấy Hoàng Lập Thành chơi với Tiểu Vũ Tử, tuy lúc ấy có chút không vui, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều. Ý của Tiểu Vũ Tử là ngày hôm qua Hoàng Lập Thành vẫn luôn ở bên cạnh họ sao?

Dường như Trương Uyển Giao không muốn giải thích, cô chỉ múc cho anh ấy một chén canh: “Ăn canh đi, Dì Bảy làm canh gà rất ngon đó.”

Lông mày Lâm Kiến Đông dần giãn ra, cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói vào, có những lời nghẹn ở trong bụng rất lâu vẫn luôn muốn nói ra, nhưng không tìm được cơ hội để nói.

Cảm giác yêu một người thật sự rất giày vò, tiến thêm một bước thì khó, lui một bước thì không cam lòng.

Bởi vì thỉnh thoảng Trương Uyển Giao hay dẫn theo Tiểu Vũ Tử đến công ty, người trong văn phòng đều tiếp xúc cùng Tiểu Vũ Tử, có lẽ vì Trương Uyển Giao không thèm để ý, những người đó đều đồn Tiểu Vũ Tử là con riêng của Trương Uyển Giao.

Tiểu Vũ Tử miệng ngọt, mở miệng là kêu chị gái xinh đẹp, làm người trong văn phòng không ai nhẫn tâm làm tổn thương một đứa trẻ, cái gì ngon đều mang đến cho cậu bé.

Đảo mắt đã tới thứ bảy.

Tối thứ sáu, Trương Uyển Giao bị mất ngủ.

Trên màn hình điện thoại còn hiện lên tin nhắn Hoàng Lập Thành gửi tới: “Sáng mai anh đến đón em, bố mẹ ở nhà cũ, chúng ta đến đó ăn cơm.”

Bình thường mẹ Băng Tâm hay ở một mình tại nhà cũ, không muốn quấy rầy cuộc sống vợ chồng của họ, mà bố mẹ Trương Uyển Giao thì hay đi nước ngoài ít khi trở về.

Thật ra nếu muốn giấu họ chuyên ly hôn cũng không khó.

Buổi sáng hôm sau, Trương Uyển Giao đang ở trên lầu thay quần áo, ngoài cửa vang lên tiếng động cơ xe ô tô, sau đó dưới lầu lập tức truyền lên tiếng nói chuyện của Hoàng Lập Thành và Dì Bảy còn có Tiểu Vũ Tử.

Tiểu Vũ Tử rất thích Hoàng Lập Thành, rõ ràng cậu bé quen biết Lâm Kiến Đông sớm hơn, Lâm Kiến Đông đối xử với cậu bé cũng không tồi, nhưng không hiểu sao cậu bé lại nhìn Hoàng Lập Thành rất thuận mắt.

Trương Uyển Giao thay quần áo xong xuống lầu thì nhìn thấy một lớn một nhỏ đang ngồi dưới thảm trong phòng khách, trước mặt là Tiểu Vũ Tử đang cầm một mảnh ghép, hai người đang xếp hình với nhau.

“Oa, hoàn thành rồi! Chú thật lợi hại!”

“Cái này khá đơn giản, có thời gian chú sẽ xếp cho cháu một cái phức tạp hơn.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận