Kể từ sau khi Mặc Nhiên nhận lời, Chí Lâm vô cùng vui sướng, tâm tình ngày ngày càng tốt lên. Lúc nào cũng như một thú cưng, quấn quýt bên chủ nhân không rời. Hầu như lúc nào rảnh rỗi là pha trò hoặc kiếm cớ làm gì đó cho Mặc Nhiên vui. Dần dần, cô quen với sự xuất hiện của cậu, cuộc sống trường lớp bỗng hóa thú vị, đỡ nhàm chán hơn.
Một người nhu mì ít nói, một người nhiệt huyết, năng động, cứ như vậy bù đắp cho nhau, cùng nhau bước qua những tháng ngày thanh xuân tươi đẹp. Chí Lâm thích Mặc Nhiên nhưng cậu không dám nói, không muốn phá vỡ ranh giới bạn bè, vì người cậu thích, tính tình vô cùng lãnh cảm, lạnh lùng. Cậu luôn sợ cô phân biệt rạch ròi giữa tình yêu và tình bạn.
Mặc Nhiên tuy ngoài lạnh nhưng bên trong ấm nóng, cô thích cậu, không biết từ lúc nào, có thể là từ lúc bị bắt gặp trong nhà kho hay cái hôn vội vàng thoáng qua sau đó nhưng cảm giác không bùng cháy, dữ dội, chỉ yên ả như mặt hồ không gợn sóng. Cho nên chính bản thân cô nhiều lúc không phân biệt được, đó có phải là thích hay không? Nhưng một điều chắc chắn rằng, sự hiện diện của cậu dần dần trở thành một thói quen không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày.
Năm học lớp mười hai, có một bạn nữ sinh, ganh ghét với Mặc Nhiên đã ngấm ngầm điều tra thân thế và gia cảnh. Cuối cùng phát hiện, Mặc Nhiên không hoàn hảo như vỏ bọc bề ngoài. Mẹ cô là một nhân viên mát xa, làm ở một khu tai tiếng trong thị xã, nếu nói trắng ra là công việc phục vụ riêng cho những quý ông. Một công việc theo lũ trẻ khi đó là việc làm đáng xấu hổ.
Mặc Nhiên đương nhiên biết, tuy không giấu giếm nhưng chưa bao giờ công khai. Lúc giới thiệu nghề nghiệp ba mẹ trong buối giao lưu lớp, chỉ nói gọn là mẹ kinh doanh buôn bán. Cộng với cốt cách thanh tao nhã nhặn, mọi người đều lầm tưởng cô xuất thân trong nhà hào môn, đích thị là thiên kim tiểu thư. Duy chỉ có người bạn thân cùng bàn Túc Anh là hiểu rõ. Do đó, khi sự việc bị công khai, bạn nữ kia in hẳn một tấm áp phích to, trên đó chụp mẹ Mặc Nhiên đang xoa bóp cho một vị khách, bên dưới còn ghi hàng chữ : Mẹ của Mặc Nhiên là nhân viên mát xa.
Cả trường bị một phen chấn động, nữ sinh cười nhạo, gặp cô ở bất kì đâu đều buông lời xúc phạm, miệt thị nặng nề. Còn đám nam sinh lúc trước ngưỡng mộ, bây giờ tỏ ra khinh bỉ, không còn vẻ e dè khi tiếp cận, thường xuyên nói những lời trêu chọc, lâu lâu có người còn dùng giọng điệu dâm đãng mà đối đãi với cô. Mặc Nhiên chịu đả kích quá lớn, chỉ thu mình một góc, không dám tiếp xúc với ai, chuông vừa reo kết thúc, đã lầm lũi về nhà. Thầy cô biết chuyện bề ngoài an ủi, ngăn cấm tụi học sinh kì thị và đàm tếu nhưng sau lưng chửi rủa không thương tiếc. Đúng rồi, những cô giáo ở đây đa phần đã có chồng, có người phụ nữ nào thích chồng mình lui đến những nơi như vậy. Mà công việc của mẹ cô, tiếp xúc hầu hết thể loại đàn ông trong thị xã.
“Mẹ mày là cái thể loại dơ nhớp, là hồ ly tinh chuyên quyến rũ đàn ông, thì mày cũng dùng khuôn mặt xinh đẹp này dụ dỗ con trai trường này.”
Giọng đanh đá, chát chúa khó nghe phát ra từ cô bạn ganh ghét bày ra tất cả mọi chuyện – Đồng Sinh. Đồng Sinh thích một cậu bạn học nhưng bạn ấy từng tuyên bố trước mặt mọi người, nếu không phải là Mặc Nhiên, sẽ không thích ai khác. Do đó, trong lòng Đồng Sinh trước nay đối với Mặc Nhiên tràn đầy căm ghét, chỉ hận không khiến cô biến mất khỏi cuộc đời. Hôm nay, như bao ngày khác, Mặc Nhiên tan học đi về nhà, nhưng vừa bước chân ra khỏi cổng trường đã bị níu giữ lại, ép sát vào tường, một đám đông gần mười người vây kín xung quanh. Mặt mày ai nấy hung hăng, nhưng cô không hề biết, càng không hiểu đã đắc tội gì. Nghe lời buộc tội của Đồng Sinh, Mặc Nhiên mới hiểu ra lí do. Cô đứng thẳng người dậy, chỉnh lại quai ba lô bị tuột, đanh thép trả lời.
“Cậu ganh ghét tôi bởi vì tôi xinh đẹp hơn cậu. Cậu tức vì lũ con trai thích tôi hơn cậu. Phải không?”
Đồng Sinh nghe thấy câu trả lời, càng tức giận, mặt đỏ ửng vì lửa đang bùng phát, dùng tay bóp hai má Mặc Nhiên, cử chỉ vô cùng mạnh bạo.
“Mày còn có thể ngẩng cao đầu mà đối chất với tao. Được, tao sẽ rạch mặt mày để xem mày lấy gì để tự tin nữa.”
Vừa nói xong, tay còn lại đã rút từ trong túi ra cái lưỡi lam, bóng loáng. Hung hăng nhắm tới làn da trắng hồng trên gương mặt cô mà đến. Mặc Nhiên trong phút chốc hoảng sợ, ra sức giẫy giụa. Nhưng mà lũ người bên cạnh đã rất nhanh nhào đến giữ chặt tay chân, không cho cô cử động. Đồng Sinh sau khi hù dọa cô một phen, cảm thấy thân hình nhỏ nhắn trước mặt phát run, trong lòng vô cùng thỏa mãn, bật cười ha hả. Nhưng mà, Đồng Sinh không chỉ muốn hù dọa, bản thân dâng lên một ý nghĩ ác ý, thực sự muốn phá nát gương mặt xinh đẹp trước mặt. Đồng Sinh giơ cao tay, dùng hết nổi căm ghét dồn nén bấy lâu nay, hung hăng chém xuống. Trong một giây ngắn ngủi, Mặc Nhiên đưa mắt nhìn theo, thấy lưỡi lam mỏng dánh sắc bén mà toàn thân bất lực, nhắm tịt mắt chịu đựng, chấp nhận đau đớn đang đến.
Ngay khi cánh tay vung xuống, Chí Lâm từ xa chạy đến, dùng bàn tay đỡ lấy. Cậu cố gắng hết sức mà nắm chặt, cứ như sợ sơ sẩy một giây sẽ làm tổn thương con người phía dưới. Một dòng máu ấm nóng chảy dọc cánh tay, máu đỏ càng lúc chảy càng nhiều, kéo theo mùi tanh tưởi nhức mũi. Mặc Nhiên đợi mấy giây không thấy động tĩnh, lén hé mắt nhìn, trước mặt hiện ra cảnh tượng khiên cô vô cùng sốc. Chí Lâm dùng tay không đang giữ tay Đồng Sinh, nhuộm ướt một màu đỏ thẩm, thấm cả tay áo. Ngay cả Đồng Sinh và lũ bạn đều bị một phen đứng hình, không thể tưởng tượng có người dám dùng cách này ngăn cản, nhất thời không biết xử trí ra sao.
“Tôi đã báo giáo viên, nếu các cậu không đi, chờ bị tống cổ khỏi trường đi.”
Đây cho dù là đám học sinh hư hỏng, chuyên bắt nạt bạn học nhưng nghe nhắc đến giáo viên, đương nhiên tồn tại trong lòng nỗi sợ hãi, Đồng Sinh nhanh chóng buông lưỡi lam trên tay, kéo đồng bọn nhanh chóng chạy thục mạng. Chí Lâm nhìn theo đến khi bóng người cuối cùng khuất sau hành lang, miệng nổi tràn cười chế giễu.
“Đám người này ngu ngốc thật. Hù một chút đã sợ cong đuôi. Cậu có sao không?”
Vừa nói vừa mang thái độ ân cần hỏi han, người con gái bị hù dọa đến mặt cắt không còn giọt máu, tay chân vẫn còn đang run rẩy. Mặc Nhiên im lặng không đáp, chỉ nhìn chằm chằm vào vết thương trên tay cậu, lo lắng hỏi.
“Có đau không? Nhanh, xuống phòng y tế cầm máu.”
Không đợi người đối diện trả lời, sau khi định thần, trực tiếp kéo tay cậu, chạy về phía hành lang. Trong lòng thập phần sợ hãi, nóng như lửa đốt. Chốc chốc lại quay lại xem vết thương ở lòng bàn tay thế nào. Vết cắt không sâu nhưng miệng vết thương toàn là máu, còn nhỏ giọt xuống nền đất. Mặc Nhiên lòng cồn cào, gấp gáp, chỉ sợ chậm một chút thôi máu trong người cậu sẽ chảy ra hết. Thế nhưng Chí Lâm hoàn toàn không cảm giác được gì, bởi vì trước mắt và trong lòng đều đang phủ ngập biểu hiện của cô. Sắc thái biểu cảm lần đầu tiên cậu được trong thấy. Xem ra một chút đánh đổi, rất đáng. Chí Lâm bước đi theo sau, miệng vẫn không ngừng cười. Cô gái này chính là người cậu thích, gia cảnh ra sao, tuyệt nhiên không quan trọng.
Dù rất nhiều năm về sau này, khi nhớ lại khoảnh khắc đó, cậu tự hỏi có dám một lần nữa đứng ra hay không. Câu trả lời trong lòng vẫn vậy, nghìn lần không thay đổi.