Chu Minh Tự vén chăn bước xuống giường, đạp vào dép lê đi lướt qua người cô.
Cô sợ cậu xem thường năng lực mì nấu của cô, chuẩn bị chạy khỏi hiện trường, nhanh chóng nói: “Cậu đi đâu?!”
Chu Minh Tự đứng ở cửa, biểu tình có chút vi diệu: “…… Vào nhà vệ sinh.”
Trong ánh mắt còn mang theo một chút lười biếng, giống như đang hỏi chẳng lẽ cậu muốn đi cùng sao.
Cô miễn cưỡng cười hai cái, sau đó rời khỏi phòng: “Cậu vào, cậu vào trước.”
Sau khi Chu Minh Tự ra khỏi phòng, Kiều Diệc Khê xé cái nắp của ly mỳ tôm tươi, xé gói gia vị rồi đổ nước ấm vào, dự định làm một ly cho mình trước.
Không lâu sau đó, Chu Minh Tự đã đi ra, nhân tiện đánh răng rửa mặt, trên người chàng trai có hương vị trộn giữa kem đánh răng bạc hà và hương chanh.
Cậu rửa tay, lấy chén trong ngăn tủ ra.
Kiều Diệc Khê mờ mịt nhìn cậu: “Mì ăn liền có ly, không cần chén đâu……?”
“Tôi biết.” Cậu nói.
Ngay sau đó, cậu mở một gói mì ăn liền ra bỏ vào trong chén, nước không nhiều quá phần mì, cho vào lò vi ba, dùng nhiệt độ trung bình trong thời gian một phút.
Tuy Kiều Diệc Khê không hiểu cậu đang làm gì, nhưng cũng ngoan ngoãn không nói gì, chỉ đứng một bên làm khán giả.
Chu Minh Tự điều chỉnh thời gian, lại bỏ thêm gói gia vị và hai muỗng giấm nhỏ, dùng chiếc đũa khuấy đều một chút.
Sau khi hết hai phút, cậu lấy quả trứng gà từ tủ lạnh ra, dùng một tay gõ vào mép chén, tách ra, cả quả trứng nghe lời cậu rớt vào trong chén. Ngón tay thon dài gắp một miếng phô mai đặt lên đó.
Lại đặt vào lò vi ba thêm một phút, trứng gà đã hơi thành hình, cậu đặt phần mì lên trứng gà, lại cho vào lò vi ba với nhiệt độ trung bình trong thời gian một phút.
Cậu trang trí thêm giăm bông và rau xanh ở giữa, cuối cùng lấy khỏi lò, mùi thơm nghi ngút nức mũi.
Tuyển thủ trình độ nhập môn là Kiều Diệc Khê chưa từng nghĩ đến, mì gói còn có thể làm thành như vậy.
Người biết sẽ hiểu cậu đang nấu mì gói, người không biết còn tưởng rằng đây là di sản phi vật thể văn hóa Trung Hoa, trận thế lớn như vậy, giống như đang nghiên cứu hay làm thực nghiệm vậy.
Kiều Diệc Khê nghĩ đến đây, lại nhớ đến gói mì giản dị đã tự chuẩn bị tốt, chạy tới phòng khách, mở cái nắp ra ăn thử một miếng.
Mùi vị mì gói rất bình thường, hình như kém rất nhiều so với phiên bản xa hoa kia của Chu Minh Tự.
Ánh mắt của cô như có như không nhìn thoáng qua, tầm mắt còn chưa kịp nhìn tới phòng bếp, Chu Minh Tự đã đi ra ngoài.
Cậu rút đôi đũa với cái chén đưa qua cho cô: “Nếm một chút.”
Một chén mời lễ phép mười phần mặt mũi, lúc Kiều Diệc Khê đón lấy chén thì suýt chút nữa muốn hô một câu ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế.
Ăn một miếng, chỉ trong nháy mắt cô đã có cảm giác buổi sáng cũng tươi sáng hơn hẳn.
Nhân gian mỹ vị gì đây.
Những sợi mì hấp thụ nước canh đã được bỏ sơ vào lò vi ba, mỗi sợi mì đều mềm mại thơm lừng, vị trứng gà cũng vừa đủ, phần trứng luộc chưa chín chảy ra bên ngoài, bao bọc lấy lớp nước canh.
Là vị ngon thật sự, mỗi một tấc bên trong lưỡi đều đang nhảy nhót cảm tạ.
Chỉ là mì gói bình thường trộn lẫn phần nước canh, chén mì mà Chu Minh Tự nấu kia, chắc là phần mì đã tiến vào kỳ nghỉ tuần trăng mật với nước canh, nên mới có thể hiểu biết nhau mà thẩm thấu lẫn nhau như vậy.
Kiều Diệc Khê cầm lấy đôi đũa, không tiếc lời khen ngợi, “Thần tiên nấu mì.”
“Ừm, vậy cậu ăn đi.” Cậu gật đầu, xoay người muốn đi.
“Vậy còn cậu?”
Dường như tâm tình của cậu không tệ, cong môi xoay đầu lại nhìn cô, “Tôi nấu thêm một chén nữa.”
Lúc cậu tiến hành “tác phẩm nghệ thuật” thứ hai, Kiều Diệc Khê cũng bưng chén lạch bạch chạy tới nhìn, “Kỹ năng này của cậu sao có được vậy?”
“Quên là xem ở đâu rồi, sau khi thử qua cũng thấy không tệ lắm,” cậu cúi người điều chỉnh lò vi ba, “Sau này cũng làm như vậy.”
Kiều Diệc Khê nhìn thoáng qua tay mình, “Đều là tay, vì sao lúc chơi game và nấu nướng lại khác biệt lớn như vậy?”
“Không khoa trương như cậu nghĩ, tôi cũng chỉ biết cái này.”
Cánh tay của chàng trai chống lên mép bồn rửa chén, đúng lúc ánh nắng buổi sáng bay lả tả vào bên trong, phô bày ra cảm giác tinh tế từ làn da trơn nhẵn của cậu. Đầu ngón tay của cậu buông thõng một nửa, đường cong từ chiếc cằm hiện ra rõ ràng, có một ít tóc mái che khuất khuôn mặt, dường như đang nở nụ cười bên môi.
Không thể hiểu được, cảnh tượng có chút ôn nhu.
///
Vừa quay về trường học, Kiều Diệc Khê lập tức bận bịu với công việc của cô.
Câu lạc bộ trượt ván tổ chức hoạt động, việc sân tổ chức đã được duyệt, việc tiếp theo chính là bày trí.
Bởi vì chỗ sân không nhỏ, cho nên yêu cầu của vật trang trí cũng không ít, vào lúc nghỉ trưa, tất cả mọi người đều đang ở bên kia hỗ trợ công việc.
Kiều Diệc Khê vốn đang giúp xếp ghế, bỗng nhiên bị ai đó gọi một tiếng.
“Kiều Diệc Khê, có thời gian rảnh không, không thì cậu giúp bọn tớ dọn hai bồn hoa từ tòa nhà nghệ thuật đến đây?”
“Có thể, hoa ở đâu?”
“Chính là hai bồn hoa giả ở cửa ra vào, một chậu trắng một chậu hồng.”
“Được.”
“Ở cửa có chiếc xe đạp, cậu đạp xe qua đó đi, tớ sợ hoa khá nặng.”
Cô gật đầu, cầm chìa khóa đi mở xe đạp, đạp xe đến tòa nhà nghệ thuật.
Có người đang đứng trước cửa của tòa nhà nghệ thuật, chắc là đưa hoa cho bọn họ, thấy cô tới, vội vàng vẫy tay nói: “Câu lạc bộ trượt ván sao?”
“Đúng vậy, chúng tớ có hai bồn hoa đúng không?”
“Đúng vậy,” người kia đi tới, “Bỏ vào giỏ xe của cậu rồi.”
Kiều Diệc Khê vừa lấy xong chậu hoa, híp mắt đã nhìn thấy Nguyễn Âm Thư và Hướng Mộc đi từ khu dạy học đối diện ra ngoài.
Hướng Mộc cũng nhìn thấy cô, từ xa đã vẫy tay với cô, sau đó chạy tới.
“Cậu mua xe đạp khi nào vậy, sao tớ chưa thấy qua?”
Kiều Diệc Khê: “Của người khác, tớ giúp câu lạc bộ trượt ván dọn đồ.”
Lại quét mắt đến bánh mì trên tay các cô: “Các cậu ra đây mua bánh mì sao?”
“Đúng vậy, bánh mì ngọt này ăn rất ngon,” Nguyễn Âm Thư mở cái túi ra đưa cô một miếng, “Cậu nếm một chút.”
Tay cô vừa mới dọn ghế dựa nên không sạch sẽ lắm, bây giờ cũng không có cách để cầm ăn trực tiếp, đành phải ngậm trong miệng trước, chạy dọc đường tìm vòi nước rửa tay.
Hôm nay đám Chu Minh Tự vừa lúc chơi bóng rổ ở sân ngoài trời, vừa huấn luyện xong đến giờ nghỉ, lại đúng lúc nhìn thấy cô đạp xe ngang qua.
Cô gái đạp xe rất nhanh, toàn thân cũng bất giác nghiêng về trước, mắt cá chân bên dưới làn váy dài bay phấp phới trong gió, tóc dài bị gió thổi bay lên, lộ ra vành tai tinh xảo trắng nõn.
Trong miệng còn ngậm một góc bánh mì vuông, thích thú lại tự do, chỉ trong một cái chớp mắt mà ngang qua, cũng cực kỳ hấp dẫn sự chú ý.
Bóng cây và những vụn sáng lúc có lúc không đan xen trên người cô, quả cầu lửa treo ở phía xa xa, giống như một điểm sáng nổ mạnh sau lưng cô.
Hình ảnh như bị thời gian giữa trưa phủ lên một tầng ánh sáng nhu hòa.
Chu Minh Tự đập vào bóng nhìn hai lần, Tề Cam đứng bên cạnh bỗng nhiên huýt sáo thật dài: “Hu ——”
Cậu nhàn nhạt liếc qua, “Miệng cậu lọt gió?”
“Không có, tôi để các cậu nhìn tiên nữ kia,” cánh tay của Tề Cam đặt lên vai cậu, “Người vừa mới đạp xe kia, nhìn thấy không?”
Chu Minh Tự hờ hững di chuyển cánh tay trên vai cậu ra chỗ khác.
Có người chế nhạo Tề Cam: “Tôi nhìn thấy rồi đấy Tề Cam, trước kia chúng ta đi lấy chìa khóa của sân bóng rổ, cậu còn lôi kéo làm quen với người ta, còn bảo người ta có rảnh thì tới xem cậu chơi bóng.”
“Nói thử xem, có phải một bụng ý xấu không?”
“Phắc, Tề Cam cậu mẹ nó xuân tâm manh động sao?” Có người phụ họa theo.
Tề Cam cười hì hì, cũng không phủ nhận: “Con người đều có lòng yêu cái đẹp mà.”
Không lâu sau đó, Tề Cam sáp lại cạnh Chu Minh Tự, “Này, cậu và Kiều Diệc Khê kia có phải quen biết không? Là anh em thì giúp tôi tạo nhiều cơ hội một chút đi? Thành công thì mời cậu ăn cơm.”
Chu Minh Tự chưa kịp trả lời, bên cạnh đã có người cười: “Tề Cam cậu mắc bệnh tâm thần à, Tự thần nào có hơi sức để cậu thân cận? Người ta chơi game nhận lời tỏ tình mỗi ngày cũng đủ mệt rồi, còn giúp cậu theo đuổi em gái?”
Bóng lăn hai vòng dưới đất, Chu Minh Tự ngẩng đầu lên, “Đúng rồi, hai ngày trước có người gọi điện thoại cho tôi, khoa nghệ thuật, là các cậu cho phương thức liên hệ của tôi?”
Đột nhiên vang lên hai tiếng ho giữa sân, có người chột dạ lên tiếng hoà giải: “Chắc không ai đâu ——”
“Không nói cái này nữa, đã đến giờ rồi, nhanh chóng luyện bóng đi.”
Đề tài này cứ vậy mà trôi qua.
///
Ở bên kia, Kiều Diệc Khê vội vàng bố trí sân cho câu lạc bộ, mấy ngày nay đều khá bận rộn.
Thật vất vả mới bố trí xong một phần, lúc quay về ký túc xá nghỉ ngơi nghe được Thư Nhiên đứng lải nhải ở chỗ kia.
“Đường Cảnh Nhân có phải vừa mở quán gà bổn bổn không? Muốn ăn gà bổn bổn.”
Cô mỉm cười nhắc nhở, “Đó là gà bát bát (*).”
(*) Gà bát bát là gà rút xương vị cay của Tứ Xuyên, ý của Kiều Diệc Khê là Thư Nhiên phát âm sai.
Thư Nhiên chợt quay đầu lại: “Vừa về đã chọc tớ đúng không?”
Lại lải nhải hung dữ với cô: “Chỉ có cậu có miệng, mỗi ngày đều balala.”
“Không phải balala, là bla bla.”
Thư Nhiên:?
“Chỉ có tớ có miệng, cả ngày đều bla bla,” cô giáo Kiều Diệc Khê đưa ra đáp án tiêu chuẩn và lý do mắc sai lầm, “Balala đó là những nàng tiên.”
Thư Nhiên:??
Thư Nhiên: “Cậu đừng bước vào cửa ký túc xá 522 nữa, nơi này không chào đón cậu.”
Kiều Diệc Khê cười: “Được, tớ thay quần áo xong đi ra ngoài liền.”
“Thật hay giả? Thật là cậu bị tớ mắng bỏ đi?”
“Không, tớ đi ra ngoài ăn một bữa cơm,” cô vỗ vỗ đầu Thư Nhiên, “Đến lúc quay về thì cô giáo Tiểu Kiều lại sửa bài tập cho cậu.”
Thư Nhiên giả vờ muốn đánh cô: “Cậu đừng về nữa!!”
Vào lúc giữa trưa đi mua cơm, Kiều Diệc Khê vừa lúc gặp phải Chu Minh Tự, thoạt nhìn cũng là vừa huấn luyện xong.
Trên yết hầu của cậu còn có chút mồ hôi, trượt dọc theo cổ vào trong cổ áo.
Cô rút tờ giấy đưa cho cậu: “Lau mồ hôi.”
Chàng trai nhận lấy khăn giấy, tùy ý lau hai cái, còn đang suy nghĩ ăn cái gì, tìm cô tham khảo: “Cậu gọi món gì?”
“Gà chiên sốt Coca,” cô nhún vai, lại nhìn thấy tóc cậu cũng ướt đẫm, “Các cậu chơi bóng rất mệt sao?”
“Có một chút.” Dừng một chút, cậu nói, “Buổi chiều mai còn có huấn luyện, ở sân bóng ngoài trời.”
Kiều Diệc Khê nhìn cậu, ý bảo cậu tiếp tục.
Cậu hỏi: “Muốn tới xem không?”
Chàng trai đứng trước mặt mặc áo bóng rổ số 8 sạch sẽ, phần tóc đen nhánh ngay trán ướt đẫm, mang theo ánh mắt như đang phát sáng.
Cô nghiêng đầu, vui vẻ đáp ứng, “Được.”
Ba giờ chiều ngày tiếp theo, Kiều Diệc Khê nhìn đồng hồ, sau đó xuất phát, lúc đi qua quầy bán quà vặt thuận tay mua chai nước.
Đi tay không hình như không tốt lắm, cô thấy mấy cô gái đi xem trận đấu bóng đều mang nước.
Cô vốn dĩ mua chai nước lạnh, nhưng nghĩ đến ông lão Chu Minh Tự không phải dưỡng sinh sao, vì thế lại quay trở lại, thử hỏi dì bán hàng: “Có nước khoáng nóng không dì?”
Dì bán hàng nhìn thoáng qua mặt trời lên cao ở bên ngoài, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô: “Chỉ có nhiệt độ bình thường.”
Qua một lúc lại nói, “Nếu đau bụng thì nên về uống nước ấm đi.”
“Không phải con, con không đau bụng,” cô lắc đầu, “Vậy đổi một chai có nhiệt độ bình thường đi.”
Vì thế cô cứ vậy mà cầm cây dù, cầm theo một chai nước có nhiệt độ bình thường đi tìm sân bóng ngoài trời.
Lúc cô đến thì bọn họ đang huấn luyện, khí thế lúc Chu Minh Tự chơi bóng và chơi game cũng khá giống nhau, là loại cảm giác người sống chớ đến gần, đều là tính công kích chờ bộc phát.
Không nghĩ tới ngày thường nhìn cậu rất gầy, thật ra thì cũng rất có cơ bắp, tỉ lệ cơ thể cũng không tồi.
Cô ngồi đó xem một lúc, bọn họ cũng đến giờ nghỉ ngơi rồi.
Mấy chàng trai trẻ có sức sống tràn trề tụ tập giữa sân bóng, mồ hôi rơi trên đường chạy điền kinh tạo ra loại cảm giác cool ngầu khó miêu tả bằng lời.
Thời gian nghỉ ngơi vừa đến, đội bóng rổ chạy tán loạn, cô đứng lên, tìm bóng dáng Chu Minh Tự.
Tiếng bóng đập loạn xuống đất thay phiên nhau vang lên, còn cùng với vài tiếng giày thể thao cọ xát với đường chạy.
Tề Cam dự định đi lấy chai nước, vừa quay đầu lại, cả người đều ngẩn ra.
Cậu nhanh chóng kéo kéo Trịnh Hòa đứng bên cạnh: “Đậu phộng, Trịnh Hòa, Trịnh Hòa —— người bên kia là Kiều Diệc Khê sao?!”
Trịnh Hòa cực kỳ nóng nực, đang dùng quần áo lau mồ hôi, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, vừa quạt vừa nói: “Đúng vậy.”
Sau đó Tề Cam hào hứng hơn, nhìn cô đang cầm chai nước trong tay, nghĩ rằng đúng là cô tới xem mình chơi bóng, nhanh chóng nhảy lên vẫy tay.
Làm xong mấy động tác này lại cảm thấy không đủ đẹp trai, thu liễm lại một chút, Tề Cam tìm cái lan can dựa vào, sau đó bày ra dáng pose tự cho là đẹp trai, huýt sáo một cái thật dài.
Đúng là Chu Minh Tự không thích nghe tiếng huýt sáo, chói tai làm cho cậu đau cả đầu.
Nhưng lúc nhìn thấy Kiều Diệc Khê đang đứng ở khán đài, cậu lại hiểu rõ gì đó.
“Thổi cái gì?” Chu Minh Tự híp mắt một cái, nhìn về phía Tề Cam, “Là tới tìm cậu? Kích động như vậy.”
“Chẳng lẽ không phải sao?” Tề Cam xùy một cái, “Hơn nữa, cũng đâu có huýt sáo với cậu?!”
“Cho dù không phải tới tìm tôi ——” Tề Cam có chút không phục, ra vẻ tranh cãi với cậu, đứng thẳng người lên, “Chẳng lẽ tới tìm cậu?”
Cô gái nhỏ đứng trên khán đài cột tóc đuôi ngựa, thoải mái sáng ngời, còn cầm chai nước trong tay.
Chu Minh Tự nhàn nhã kẹp quả bóng, mở to mi mắt, khóe môi cong lên, vẻ mặt sảng khoái trả lời cậu: “Đúng vậy.”
Cậu nói xem có tức không.
Chính là tới tìm cậu.