Lúc Kiều Diệc Khê tỉnh giấc ở trên xe, phát hiện bản thân thật sự đang gối lên vai Chu Minh Tự.
Cô đột nhiên ngồi thẳng thân mình, dụi mắt, “Ngại quá, lúc nãy vừa ngủ ngon quá.”
Cậu lắc đầu: “Không sao.”
Xoa xoa đôi mắt, lúc này Kiều Diệc Khê mới phát hiện trên người còn đắp thêm một cái áo khoác.
Hèn chi lúc ngủ lại cảm thấy ấm áp.
“Áo khoác này của cậu sao?” Cô nhanh chóng kéo xuống, “Cậu lạnh không? Trả cậu nè.”
Lúc này xe dừng lại, Chu Minh Tự mở cửa xe đi ra ngoài, nói: “Cậu mặc đi, tôi không lạnh.”
Cô mở cửa xe, một đợt gió lạnh mạnh mẽ ập vào mặt, chui vào trong lỗ chân lông của người như những cơn sóng lớn.
“Thật hay giả, cậu không lạnh??” Cô tỏ vẻ khiếp sợ, “Hôm nay cũng bảy độ.”
Bọn con gái trong phòng học đều lạnh đến điên rồi, vẫn luôn dậm chân.
Đi theo sau Chu Minh Tự, cô bất giác nhìn bóng dáng cậu, ba bước đuổi theo cậu.
“Đối với các cậu con trai mà nói, loại thời tiết này không tính là gì? Còn cực kỳ nóng sao?”
Chu Minh Tự nhíu mày: “Ừm?”
“Tai cậu đỏ,” Kiều Diệc Khê chỉ chỉ, “Cổ cũng vậy, hơi hồng.”
Do dự nói: “Là trong xe quá nóng, hay cậu mặc nhiều…… Cậu rất nôn nóng bất an sao?”
Khi cửa thang máy mở ra, Chu Minh Tự vừa lúc nhìn thấy mặt của bản thân ở trong gương.
Bên tai đúng là đỏ lên, trên cổ cũng nhiễm màu sắc.
Sao cô lại có đôi mắt tốt như vậy.
Cảnh tượng bên trong xe lại nhảy ra trong trong óc, cô gối đầu lên vai cậu, tiếng hít thở rất nhỏ nhưng vẫn có thể tìm ra, phả vào bên tai cậu.
Mềm nhẹ lại ngứa ngáy.
Càng giống như thực sự hơi xao động, cậu xoa xoa tóc, lúc cửa thang máy mở thì bước nhanh ra ngoài.
Chỉ còn Kiều Diệc Khê ôm quần áo của cậu, âm thầm lẩm bẩm.
Sao còn càng ngày càng đỏ……
Cậu là trứng tôm sao.
///
Thứ tư, ba Kiều mẹ Kiều đã quay về vài ngày ngắn ngủi, tới trường học tìm Kiều Diệc Khê ăn cơm.
Từ khi hai người họ rời đi, thật ra thì mẹ Kiều vẫn luôn hỏi han quan tâm Kiều Diệc Khê, thường xuyên lên WeChat gửi tin nhắn hỏi cô có quen không, có thiếu tiền không.
Kiều Diệc Khê tất nhiên chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, nói bản thân ở bên này khá tốt, để bọn họ không cần lo lắng.
Đương nhiên, chủ yếu cũng vì không có gì để lo lắng, có thể ăn có thể uống, còn có thể ăn gà.
Ba người hẹn gặp mặt nhau ở một tiệm cơm gần trường học, lúc Kiều Diệc Khê đến thì mẹ Kiều đã chọn đồ ăn, phần lớn đều là món cô thích ăn.
Lúc ăn cơm mẹ Kiều có tùy tiện hỏi, từ việc học cho đến sinh hoạt, từ sinh hoạt hỏi đến nhà họ Chu, từ nhà họ Chu hỏi đến Chu Minh Tự.
“Minh Tự gần đây khỏe chứ?”
“Còn được,” Kiều Diệc Khê đang lựa sò điệp, “Sao vậy?”
“Không có gì, không phải sợ tụi con ở chung không ổn sao,” mẹ Kiều cười cười, “Ngày thường sống chung thế nào? Hòa thuận chứ?”
Kiều Diệc Khê vẫn đang vật lộn với cái bánh kẹp thịt (*) trong chén, không chút suy nghĩ liền nói: “Rất hòa thuận.”
(*) Nguyên văn là 肉夹馍 (Rou Jia Mo) giống bánh hamburger, xuất xứ từ tỉnh Thiểm Tây của Trung Quốc.
Bởi vì con mèo xấu Há Cảo này, suýt chút nữa nhầm cậu thành biến thái mà thôi.
Cũng may là hiểu lầm rất nhanh đã bay đi, không lưu lại ảnh hưởng gì.
“Chu Minh Tự đối với con được không?” Trọng điểm của mẹ Kiều đã chuyển sang tám nhảm.
“Cũng được ạ,” cô mơ hồ đáp, “Con gà mờ như vậy còn dẫn con chơi game, về nhà còn giúp con xách đồ nặng.”
Mẹ Kiều dí sát vào: “Còn có?”
“Còn có? Tạm thời không nghĩ ra,” Kiều Diệc Khê nhìn di động, “Mẹ nhớ Chu Minh Tự như vậy, chi bằng con gọi điện thoại gọi cậu ấy tới đây ăn cơm, mẹ tự giao lưu với cậu ấy.”
Mẹ Kiều lập tức hào hứng hơn: “Bây giờ con tìm thằng bé nó sẽ ra sao? Quan hệ tốt như vậy??”
Kiều Diệc Khê ngẩng đầu lên từ trong đống tôm, rốt cuộc cũng ý thức được chỗ không thích hợp của mẹ Kiều.
“Hai người về để tám nhảm sao? Đừng nghĩ nhiều mà ―― chỉ là gọi điện thoại gọi cậu tới ăn cơm mà thôi.”
Mẹ Kiều thu ánh mắt lại, không cười nữa: “Đã biết.”
“Nói thật,” Kiều Diệc Khê buông đũa, “Hai người lần này về rốt cuộc là vì lý do gì? Sao lại đột nhiên như vậy.”
Mẹ Kiều và ba Kiều đồng thanh trả lời một cách kỳ lạ.
“Về thăm con.”
“Về lấy quần áo.”
Kiều Diệc Khê:???
Ba Kiều lỡ lời bị mẹ Kiều liếc một cái, nhanh chóng sửa lời nói: “Về thăm con, đúng là về thăm con, ba và mẹ con đều rất nhớ con!”
Lại bổ sung: “Tuyệt đối không phải vì quá lạnh mà về lấy quần áo!”
Kiều Diệc Khê: “………………”
Cô bây giờ hoài nghi bản thân là lúc bọn họ kết hôn, công ty môi giới hôn nhân thuận tay nhét cô vào bụng mẹ.
///
Ba Kiều mẹ Kiều không về bao lâu, thu dọn quần áo rồi tiếp tục đi công tác, chỉ còn lại một mình Kiều Diệc Khê ở thành phố Y.
Hôm đó giáo viên chuyên ngành tổ chức cho bọn họ tham quan viện bảo tàng, hai giờ rưỡi bọn họ đã tập trung đầy đủ, tham quan xong thì có thể tự do đi xem cái khác.
Thư Nhiên bị cảm nặng, cho nên xin nghỉ học, một mình Kiều Diệc Khê dạo xong hơn nửa cái viện bảo tàng.
Không có bạn bè, nên đi dạo viện bảo tàng càng trở nên nhàm chán.
Cô vội vàng kết thúc hành trình tham quan, lúc xuống lầu thì nhìn thấy có hai cửa hàng bán quà lưu niệm gần nơi này.
Cuộc sống của con người cô tương đối có nghi thức, đi chỗ nào cũng muốn mang về một ít đồ vật làm kỷ niệm, để chứng minh bản thân từng đến.
Vì thế cô đút tay vào túi, dạo một vòng trong cửa hàng bên trái.
Cửa hàng bên trái là một cửa hàng có phong cách tương đối thanh lịch, có con dấu khắc chữ, cũng có để bán quà lưu niệm, sang bên cạnh chính là một cái bàn lớn, trên bàn đặt đầy đồ vật nhiều màu sắc.
Cô nhìn tấm bảng đứng bên cạnh, trên đó có ghi huy hiệu trơn của viện bảo tàng có vẽ hoa văn, cô thấy hứng thú, hỏi ông chủ cái này chơi như thế nào.
“Chúng tôi cho cô một cái huy hiệu có hoa văn, cô pha màu với một chút nước, tự do lựa chọn màu sắc để tô lên, sau khi vẽ thêm hoa văn lên nó, tôi đi nướng giúp cô, như vậy là xong.”
Cô cảm thấy rất mới lạ, nên đưa tiền rồi ngồi xuống ghế.
Tất cả đều rất ổn, ngoại trừ bản thân một mình thì hơi nhàm chán.
Cô đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên có một giọng nói quen thuộc xuất hiện ở cửa cầu thang: “…… Kiều Diệc Khê?”
Kiều Diệc Khê bỗng nhiên ngẩng đầu, thế mà lại gặp Chu Minh Tự ở đây.
“Các cậu cũng tới tham quan viện bảo tàng?”
“Không có, tôi tới gần đây mua đồ, thuận tiện đi vào xem thử.” Chu Minh Tự đi về phía cô, áo khoác dài đang đong đưa trong gió, nhìn thoáng qua cực kỳ cao và gầy, “Cậu đang làm gì?”
“Vẽ huy hiệu,” cô bày ra cái huy hiệu mình vừa bắt tay vẽ, “Cậu muốn vẽ chứ?”
Chu Minh Tự: “Cậu mua?”
“Đúng vậy, một người chơi, còn phải thêm nước pha với màu gì đó,” cô lại lần nữa mời cậu, “Cậu đến đây đi, một mình tớ chơi cái này khá cô đơn.”
Sau đó Chu Minh Tự ôm áo khoác, gật đầu, ngồi lên cái ghế bên cạnh cô.
Cô vặn bình nước đổ vào màu vẽ, sau đó đưa cho cậu: “Cậu sức lực lớn, quậy giúp tớ một chút.”
Chàng trai lấy cái chai trong tay cô, bắt đầu chịu thương chịu khó quậy nó lên.
Chọn mấy loại màu sắc, sau khi quậy xong, bọn họ bắt đầu tô lên.
Loại màu này là bột màu, có độ dày, cần phải tô vào khe lõm của cái huy hiệu nếu muốn nó đẹp.
Kiều Diệc Khê nghiêm túc tô màu, cẩn thận từng chút, sợ nó lem ra ngoài.
Chu Minh Tự thì khác.
Nếu người mời cậu không phải Kiều Diệc Khê, cậu bây giờ có lẽ đã không ngồi ở đây chơi trò chơi tô vật lưu niệm nhàm chán này.
Nếu người này là Mã Kỳ Thành ―― có lẽ bây giờ Mã Kỳ Thành đã không còn trên thế giới này.
Cậu chọn bột màu, bỏ thêm tì hưu trên đùi vào.
Bởi vì người bên cạnh có tính đặc thù, cậu không thể không nghiêm túc một chút.
Kiều Diệc Khê động tác mau lẹ, sau khi tô xong bộ phận thuộc về nhiệm vụ của bản thân thì cô ngẩng đầu, phát hiện ra Chu Minh Tự còn đang cúi đầu tô.
Hai người dựa hơi gần nhau, suýt chút nữa là đầu đụng đầu, từ góc độ này của cô nhìn qua, có thể nhìn thấy nửa bên sườn mặt trơn nhẵn nghiêm túc của cậu.
Đây là một khuôn mặt có tính thưởng thức rất cao, là loại nhiều năm sau khi nhân loại bị diệt sạch thì có thể bỏ vào viện bảo tàng để làm tiêu bản. Cô suy nghĩ lạ lùng.
Đặc biệt là chàng trai còn mím môi nghiêm túc, lông mi dính chút ánh sáng chậm rãi động đậy, giống như đang quay MV.
Nhan sắc làm người khác ngơ ngác, trong khoảng khắc cô chợt cảm thấy đầu óc nóng lên, cầm lòng không đậu mà mở miệng: “Cậu nghiêm túc……”
Chu Minh Tự nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Cái gì?”
Hơi thở phả ra trong một giây giống như hơi sai sai.
Giống như không đủ khí hít thở, chợt hơi khó thở.
Kiều Diệc Khê nhìn cậu, đám không khí nghẹn ở cổ họng, tất cả những lời khoe khoang định nói nhưng không nói nên lời.
Dưới tình thế cấp bách, Kiều Diệc Khê đành phải vui đùa vờ như thuận miệng bậy bạ nói một câu ――
“Tớ nói, cái này, lúc cậu nghiêm lúc rất giống, mấy người bán thuốc mọc tóc dưới chân cầu …?”
Bởi vì quá thiếu tính thuyết phục, chính cô cũng chưa tự tin, đột nhiên đặt ra một câu hỏi.
Chu Minh Tự rõ ràng cảm giác tình tiết không nên phát triển như vậy: ?
Vì để bản thân càng tự tin hơn, cô sờ vành tai, gật đầu bổ sung: “Loại hai chai một trăm đồng.”
Chu Minh Tự: “…………”
///
Sau đó Kiều Diệc Khê ý thức được cái miệng của mình rốt cuộc có thể lợi hại và ngáo ngơ đến mức nào, vì thế vào bữa tối cô chủ động chọn quán ăn để lấy công chuộc tội.
Nhưng cũng may Chu Minh Tự biết cô nói giỡn, không sao cả, thậm chí buổi tối còn chủ động dẫn cô ăn gà.
Kiều Diệc Khê vừa online, phát hiện Mã Kỳ Thành đã mời cô vào chiến đội.
Sau khi đi vào, nhìn thấy một ID vừa xa lạ, lại có chút quen thuộc.
Kiều Diệc Khê hỏi: “Này là ai? Vừa rồi không phải Chu Minh Tự gọi tớ sao?”
ID mới kia mở miệng nói chuyện: “Là tôi.”
“Là Tự thần,” Mã Kỳ Thành, “Đây là tài khoản phụ của Tự thần, còn chưa thêm bạn với cậu.”
Mã Kỳ Thành nói xong, Kiều Diệc Khê mới nhớ tới bản thân đã ở đâu gặp qua cái ID này.
Lúc ấy fans Cô Đao bắt bẻ Chu Minh Tự chỉ có cấp kim cương, chơi trò chơi ngu dốt, mà chính là dùng cái ID phụ này.
Đúng là gặp quỷ.
Xem ra Chu Minh Tự không phải hoàn toàn không chú ý, bằng không sẽ không lấy cái tài khoản phụ này để tích điểm.
Trước nay trong trò chơi đều nhận sự kính ngưỡng từ người khác, vậy mà lại có một ngày bị một đám người không rõ lai lịch tới giẫm đạp.
Nghĩ rồi nghĩ, cô cũng cảm thấy có chút đồng cảm như bản thân mình cũng bị chèn ép, đúng là vĩnh viễn không thể gọi tỉnh những người giả bộ ngủ.
Cô nắm tay nói: “Chờ tớ có tiền……”
Chu Minh Tự: “Sao?”
“Chờ tớ có tiền, tớ thu mua Baidu và trường học chúng ta,” cô nói, “Sau đó diệt gọn tất cả những người mắng cậu.”
Mã Kỳ Thành thấy cô bùng nổ khí phách: “Ngầu quá, một người có chí hướng vĩ đại. Cố lên tổng giám đốc Kiều, đến lúc đó nhớ chia tớ một nửa chức vụ nào đó.”
Chu Minh Tự cũng cười hai tiếng, giọng nói nhẹ nhàng.
“Được, tôi tin cậu.”
Trò chơi bắt đầu, Kiều Diệc Khê hỏi: “Lần này chúng ta nhảy chỗ nào?”
“Chỗ nhiều người,” chàng trai đè thấp âm lượng, “Người giết nhiều thì điểm mới tăng nhanh.”
Cậu lại nhắc nhở cô: “Đến lúc đó xung quanh phòng đều là người, cậu cố gắng nỗ lực một chút.”
Kiều Diệc Khê: “Nỗ lực cái gì? Giúp các cậu giết người làm tình báo sao?”
“Không phải,” cậu nói, “Nỗ lực sống sót.”
Kiều Diệc Khê: “………………”
Được, Chu Minh Tự xác định vị trí của cô, xác định vị trí của cô còn chính xác hơn nhiều so với xác định vị trí bản thân.
Quả nhiên, sau khi đáp xuống thì Kiều Diệc Khê vừa nhặt được súng, bên cạnh đã có hai đội lục tục đáp xuống.
Mã Kỳ Thành và Phó Thu hiếm khi không đùa giỡn, nghiêm túc chiến đấu.
“Có người có người, phòng đằng sau.”
“Gục một người, cậu hỗ trợ giúp tôi một chút, bên ngoài còn có người.”
“Nhảy từ cửa sổ đi, cậu xem thử.”
Mà Kiều Diệc Khê thì sao, cô chỉ đợi trong một căn phòng nhỏ, nghe được tiếng bước chân, xách sẵn cây súng.
“Chỗ tớ có người, có người tới! Tớ đang bắn cậu ta, tớ cảm thấy tớ sắp tiêu rồi, xong rồi, tớ tiêu thật rồi.”
Nhân vật của cô ngã xuống đất trong nháy mắt, Chu Minh Tự ở gần cô nên nhanh chóng chạy qua, lúc cô còn chưa kịp bị người khác hạ gục, cậu đã quét chết đối phương, sau đó tới cứu cô.
“Có thuốc không?”
“Có có có, cậu đi chơi đi, mặc kệ tớ.”
Nhưng dù cô nói như vậy, trước khi Chu Minh Tự rời đi, vẫn ném cho cô hai bao thuốc.
Giống như còn không yên tâm.
Cô nhặt hai bao thuốc lên, yên lặng ngồi xổm ở góc tường hồi máu.
Chiến đấu nhanh chóng bắt đầu cũng nhanh chóng kết thúc, vài phút sau, bọn họ trở thành đội duy nhất sống sót.
Mã Kỳ Thành ở một bên cảm khái: “Sảng khoái.”
Sau khi chơi xong, bọn họ đi đến chỗ có tương đối nhiều vật tư để lục soát một vòng, thuận tiện hạ mấy người, sau đó thu hoạch lớn rời đi.
Chu Minh Tự lái xe đánh dấu một phương hướng khác rồi chạy tới đó, trên đường có vòng qua mấy khu vực có nghe được tiếng súng, cậu tìm vị trí dừng xe, bắt đầu tìm kiếm mục tiêu.
Xe dừng lại, mọi người rất ăn ý lập tức xuống xe, vị trí Kiều Diệc Khê xuống xe gần với bên kẻ địch, cô vừa xuống xe đã ăn hai viên đạn, suýt chút nữa máu đã bị hạ về không.
Cô điên cuồng vọt vào trong phòng để bảo vệ bản thân, chạy đến cửa cầu thang mới dám dừng lại dùng thuốc.
Cô vừa dùng thuốc cô vừa hoảng sợ.
“Ông trời của tớ ơi, áo giáp cấp hai của tớ sắp bị bắn nát rồi.”
Áo giáp cấp hai trước khi xuống xe còn đầy máu, bây giờ máu đã bị xoá một nửa.
Cô chỉ thuần túy vì quá mức bất ngờ nên mới than thở một chút, chứ không hề dự đoán được giây tiếp theo, có người xuất hiện ở trước mặt cô.
Sau đó trên nền đất bỗng có nhiều thêm một thứ gì đó.
Bởi vì cô bật chế độ nhặt tự động, hệ thống sẽ tự động đổi mới trang bị tốt hơn cho cô, cho nên nhân vật cô tự động nhặt đồ vật trên nền đất.
Nhìn trang bị tốt của bản thân, phản ứng hơn nửa ngày, cô mới ý thức được đang xảy ra chuyện gì.
Cô chỉ tùy tiện oán giận một tiếng áo giáp cấp hai của bản thân sắp bị bắn nát, mà Chu Minh Tự liền im hơi lặng tiếng đi đến trước mặt cô, không nói một lời cởi áo giáp cấp ba của bản thân cho cô mặc.
―― Cô còn thậm chí vốn không nhắc việc bản thân muốn đổi áo giáp.
Sau khi cởi áo giáp cho cô, Chu Minh Tự ghìm súng đi ra ngoài đánh người, còn sót lại một mình cô sững sờ tại chỗ.
Cô chỉ thuận miệng nói như vậy, hoàn toàn không muốn làm gì, càng không muốn dưới tình huống khẩn cấp như vậy, cậu còn có hơi sức nhớ kỹ lời cô nói.
Giống như bản thân tùy tiện nói một câu cũng có người nghiêm túc lắng nghe, giống như được chăm sóc tỉ mỉ.
Lúc chờ cô phản ứng lại, cậu đã đi rất xa.
Cánh đồng tuyết mênh mông bát ngát, ánh nắng ít ỏi xuyên thấu tầng mây, âm thanh réo rắt của viên đạn AWM xé dọc không khí, đâm thủng tai người nghe.
Cô nhìn chằm chằm chỗ bóng dáng cậu biến mất rất lâu, lúc này mới từ từ thu ánh mắt.