Sau khi hùa theo người đàn ông nói chuyện, không bao lâu sau, ông ta cũng thả bọn họ quay về ký túc xá.
Kiều Diệc Khê chui từ trong rừng ra ngoài, tuy nhẹ nhàng thở ra, nhưng vẫn không nhịn được nhăn mũi.
“Thoát cũng thoát rồi, nhưng bị ông ấy hiểu lầm chúng ta ở bên trong triền miên lâm li gì đó……”
Chu Minh Tự đi theo sau cô, nghe cô buồn bã nói những lời này, tự hỏi bản thân nên trả lời cái gì mới ổn.
Nhưng Kiều Diệc Khê rất nhanh lại lắc đầu, xua tay không muốn truy cứu: “Thôi vậy, mặc kệ nó.”
Nghĩ bọn họ là cặp đôi thì cứ nghĩ đi, hiểu lầm thì hiểu lầm đi, cô không để ý như vậy.
Rất nhanh sau đó, cô nắm chặt tài liệu trên tay, quay đầu nhìn Chu Minh Tự: “Tối nay cảm ơn cậu, muốn ăn gì? Tớ mời cậu.”
Chu Minh Tự cực kỳ hiểu rõ, tạm dừng rồi từ từ nói: “Cậu muốn cho tôi ăn gì?”
“Tớ tôn trọng cậu, lần này tớ không phải mời cậu trên danh nghĩa ăn món tớ muốn ăn,” Kiều Diệc Khê cong mắt cười, lộ ra hàm răng ngay ngắn trắng đẹp, “Là thù lao mời cậu vì chạy vặt.”
Gió ban đêm rất lạnh, mũi và cằm của cô đã bị thổi đến hơi hồng nhạt, Chu Minh Tự nhìn chằm chằm một lúc, sau đó nói: “Nợ trước đi.”
“Nợ cái gì?”
“Thù lao của tôi,” cậu đút một tay vào túi, “Lần sau nghĩ ra lại nói với cậu.”
“Được.”
Kiều Diệc Khê không cần suy nghĩ mà đồng ý, sau khi đồng ý mới bắt đầu ậm ừ: “Cậu sẽ không đặt ra một số yêu cầu vô lý chứ?”
Chu Minh Tự nhướng mày: “Ví dụ?”
“Ví dụ bảo tớ nhảy hồ,” Kiều Diệc Khê chỉ vào mặt hồ dưới cầu, “Hoặc là bảo tớ nhảy vòng lửa.”
“Sao có thể,” Chu Minh Tự thật sự nhíu mày, “Trong đầu cậu đang nghĩ cái gì?”
“Đang nghĩ đến cậu.”
“……”
“Sẽ bảo tớ làm cái gì giúp cậu.”
Cô bị sặc nước bọt một lúc, lúc này mới nói hết lời.
Tuy đã đồng ý với Chu Minh Tự cho cậu nợ thù lao lần này, nhưng trên đường về thì Kiều Diệc Khê vẫn mua cho cậu bánh mì phết mứt khoai môn, để cậu ăn sáng mai.
Cô còn nhớ rõ cậu thích bánh mì phết mứt khoai môn.
Sau khi quay về ký túc xá, Chu Minh Tự đặt bánh mì lên bàn, lúc chuẩn bị đổi giày, bị người khác chọc một cái phía sau lưng.
Phúc Hiền cách vách giường cậu đang thong thả nằm trên giường, duỗi cây gậy selfie mà cậu ta vừa mua gõ vào lưng người nào đó.
“Hồng Diêu, lấy tai nghe ở dưới lên giúp tôi!”
Phúc Hiền còn chưa kịp đắc ý với cây gậy selfie có thể sử dụng làm thần khí của bản thân, không cần xuống giường mà cũng có thể nhờ người bạn cùng phòng một cách chính xác, kết quả Chu Minh Tự vừa xoay đầu, sợ tới mức cậu làm rớt cây gậy selfie.
“Chu Minh Tự? Sao cậu về rồi? Không phải cậu ở bên ngoài sao??”
Chu Minh Tự nâng tầm mắt, lạnh lùng nhìn lên trên.
Phúc Hiền thầm nghĩ lần này tiêu mẹ nó đời, cậu vậy mà lại nhận sai người, còn chọc năm cái mạnh trên lưng Chu Minh Tự, còn dám sai việc và dùng cách nói chuyện vênh váo với đại ca có tính kiên nhẫn không được tốt lắm.
Tiêu hết rồi.
“Không phải, Tự thần cậu nghe tôi giải thích, tôi thật sự nhận lỗi ―― phắc!”
Bỗng bị ném cái gì đó lên giường, Phúc Hiền suýt chút nữa nổ tung, như một con khủng long chui ra từ ổ chăn rồi ngồi ở đầu giường, tập trung nhìn kỹ, là tai nghe của chính mình.
Chu Minh Tự thật sự ném lên đây cho cậu.
Lại còn không đánh chết cậu.
“Cậu hôm nay làm sao vậy, không mắng tôi?” Phúc Hiền bị dọa sợ rồi, “Hơn nữa còn không dùng ánh mắt đông lạnh giết chết tôi, ông trời của tôi ơi, cậu chỉ đi ra ngoài một chuyến mà đã xảy ra chuyện gì, Phật Tổ phổ độ cậu sao?”
Nói xong mấy lời này, Phúc Hiền vốn dĩ nghĩ Chu Minh Tự sẽ nói “Phổ độ mẹ cậu”, kết quả không nghĩ tới, câu “Phổ độ mẹ cậu” này là Hồng Diêu nói.
Ngay sau đó, Hồng Diêu sáp lại gần Chu Minh Tự: “Nhưng nói thật, tâm tình cậu hôm nay rất tốt, gặp chuyện gì vui sao?”
Chu Minh Tự nâng đuôi mi mắt lên, khóe môi còn như có như không mang theo một chút độ cong: “Sao?”
Hồng Diêu chỉ chỉ cái bàn cậu: “Ngày thường tôi đặt ổ cắm điện lên bàn cậu, cậu đều ghét bỏ quét về chỗ tôi. Hôm nay không có.”
Chu Minh Tự chuyển ánh mắt nhìn qua đó, nhìn thấy ổ cắm điện của cậu ta, lại không nói chuyện.
Hồng Diêu càng bất ngờ hơn: “Cậu xem, sau khi tôi nói xong cậu ấy còn thờ ơ! Cũng chưa đẩy ổ cắm điện của tôi về! Cậu ngầm đồng ý?! Ôi mẹ ơi, hôm nay là ngày lành gì thế đậu phộng.”
Chu Minh Tự: “Không có ngày lành gì cả, đơn giản không muốn so đo với các cậu.”
Chỉ đơn giản là…… Tâm trạng tốt.
Có lẽ từ việc thỏ tai cụp, cô nghĩ lầm cậu nhận đồ của người khác rồi giận dỗi cậu, khi đó cậu đã hơi hơi cảm giác được, cô cũng có một chút khác thường đối với cậu.
Vừa nãy cô ngồi xổm vào góc tường, cô vô thức thổi bay tóc cậu một giây đó, phản ứng của cô có hơi hoảng loạn, dọc theo ánh trăng vỡ vụn, cậu mơ hồ nhìn thấy vành tai hồng hồng của cô.
Lúc bị người khác hiểu lầm trong rừng cây, cô đáp lại câu “các cô cậu thuộc thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt” của người khác bằng câu: “Đúng, chú nói đúng.”
Cô không ghét việc bị hiểu lầm mờ ám với cậu, nhận thức này làm cho cậu không cần lý do cũng sung sướng.
Chu Minh Tự cảm giác được, hình như cô cũng có cảm giác với cậu, chỉ là cái cảm giác này nhiều hay ít, có đến mức độ thích hay không, còn chưa thể xác định.
Tuy Kiều Diệc Khê chỉ không phủ nhận bạn trai bạn gái với cậu, nhưng cũng không thật sự hẹn hò với cậu……
Mặc kệ đi, sảng khoái trước đã.
///
Kiều Diệc Khê quay về ký túc xá chưa được bao lâu, Thư Nhiên cũng quay về.
Thư Nhiên: “Có lấy được đồ không?”
“Lấy được,” Kiều Diệc Khê nằm trên giường chơi di động, “Cậu thì sao, bà nội có khỏe không?”
“Còn tạm, không có chuyện gì, ngày mai có thể xuất viện,” Thư Nhiên lại quay về đề tài, “Chu Minh Tự hoàn hảo hoàn thành nhiệm vụ?”
“Ừm, suýt chút nữa bị bắt, còn bị người ta coi là cặp đôi rồi bị bắt ở rừng, giáo huấn nửa ngày.” Kiều Diệc Khê nghĩ đến là đau đầu.
Hướng Mộc: “Hai cậu chạy vào rừng làm gì? Các cậu biết mấy cặp đôi làm gì ở trong rừng đúng không?”
“Tớ biết……” Kiều Diệc Khê nói, “Lần trước tớ còn bất cẩn gặp được, lập tức chạy như điên khỏi chỗ đó.”
Thư Nhiên nhìn di động: “Chậc chậc.”
Kiều Diệc Khê: ?
Thư Nhiên nhảy ra đề tài mới: “Tớ vừa quét vòng bạn bè thì nhìn thấy có học trưởng gửi ảnh chụp, còn rất đẹp trai.”
“Dạng gì? Coi thử xem.”
Thư Nhiên xoay di động một vòng trong phòng ngủ, Hướng Mộc nói: “Đúng là còn được.”
Kiều Diệc Khê lấy di động nhìn sơ, trong đầu lập tức nổi lên một khuôn mặt khác: “Thường thôi?”
“Tớ cảm thấy không đẹp bằng Chu Minh Tự.”
“Cậu lấy người đi so với Chu Minh Tự? Điên rồi à?” Thư Nhiên nói, “Chu Minh Tự cấp bậc cao như vậy, cậu đừng luôn ――”
“Không phải, haiz, tớ phát hiện cậu gần đây nhìn thấy người thì thế nào cũng so sánh với Chu Minh Tự, cậu quen đàn ông chỉ có một mình Chu Minh Tự thôi đúng không?”
Kiều Diệc Khê: “……”
Thư Nhiên vừa nói như vậy, cô phát hiện hình như đúng là như vậy.
Là từ khi nào, nhìn thấy con trai sẽ không tự chủ đi so với Chu Minh Tự, sẽ cảm thấy người này không đẹp bằng cậu, người kia không cao gầy bằng cậu, một người nào đó lại không có vóc dáng bằng cậu.
Khi nào biến thành như vậy nhỉ? Không tự giác sẽ nghĩ đến cậu, có khó khăn muốn tìm cậu, về nhà muốn chờ cậu, chỉ cần có thể liên quan đến cậu dù chỉ một chút, trong đầu đều sẽ hiện lên cậu trước.
Trận bóng rổ cuối cùng, lúc cậu lướt mắt thì tim cô sẽ nhảy lên; tới gần sẽ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc; lại gần thêm một chút, vành tai sẽ bắt đầu tăng nhiệt độ.
“Thư Nhiên.” Kiều Diệc Khê bỗng nhiên ngồi dậy.
Thư Nhiên khó hiểu: “Kêu ba cậu làm gì?”
Kiều Diệc Khê châm chước châm chước lại châm chước, suy nghĩ nửa ngày, lúc này mới mở miệng nói: “Tớ cảm thấy…… Có lẽ tớ…… Có phải có hơi hơi ―― thích Chu Minh Tự không?”
Trước đó nghĩ rằng tim đập là tình huống ngoài ý muốn, cô còn muốn chờ thêm một lúc, để xác nhận thêm chút chuyện gì đó.
Vừa rồi Thư Nhiên bỗng nói một câu như vậy, lại giống như biến thành mẫu câu then chốt đã định sẵn từ lâu.
Hướng Mộc bỗng dưng nhìn cô.
Nguyễn Âm Thư cũng dừng việc trong tay, ngửa đầu nhìn cô, môi mở ra.
Thư Nhiên sững lại một lúc, sau đó không mấy bất ngờ thốt ra: “A, cậu mới phát hiện à?”
Kiều Diệc Khê: ?
Thư Nhiên: “Tớ đã sớm cảm thấy hai người các cậu có cái gì rồi, nhưng chỉ nhìn thấu mà không nói toạc, tớ dự định để các cậu mờ ám thêm nữa. Dù sao thì mờ ám rất tốt đẹp mà, hưởng thụ một chút.”
Kiều Diệc Khê: ??
Thư Nhiên: “Sao dùng ánh mắt đó nhìn tớ?”
Kiều Diệc Khê: “Cậu khi nào cảm giác được???”
“Việc này không quan trọng,” Hướng Mộc nói, “Tớ cũng cảm thấy hai cậu kỳ kỳ lạ lạ mà, luôn có loại cảm giác có gian tình.”
Nguyễn Âm Thư hơi chậm chạp trên phương diện này: “Tớ không cảm giác được, chỉ cảm giác mối quan hệ giữa các cậu khá tốt, chắc cậu ấy là người bạn con trai có mối quan hệ tốt nhất đối với cậu.”
“Đâu chỉ như thế ――” Thư Nhiên cười xấu xa, “Rất nhanh sau đó phải xóa chữ ‘con’ thôi.”
“Chẳng đâu vào đâu cả (*),” Kiều Diệc Khê kéo chăn lên trên, “Cậu ấy có cảm giác với tớ chứ? Tớ không rõ lắm.”
(*) Nguyên văn là bát tự còn chưa có nét phẩy, câu này dùng để chỉ việc nam nữ thời xưa muốn kết hôn thì phải ngày tháng năm sinh của họ phải hợp nhau. Nét thứ nhất trong chữ “bát” là nét phẩy. Chữ “bát” chưa có nét phẩy tức là vẫn chưa vung bút viết chữ, ví với sự việc vẫn chưa bắt đầu,chẳng đâu vào đâu.
Thư Nhiên liếm môi: “Chắc có, tớ thấy cậu ấy đối với cậu rất tốt.”
Kiều Diệc Khê: “Tớ luôn cảm thấy cậu ấy chăm sóc tớ, giống như xem tớ là em gái vậy, dù sao thì……”
Thư Nhiên: “Dù sao thì cậu chơi game gà mờ như vậy, giống như em gái yêu cầu được bảo vệ.”
Kiều Diệc Khê: ?
Thư Nhiên nhanh chóng giải thích: “Không, không phải, ý tớ là suy nghĩ của cậu cũng có chút đạo lý, nói đến cùng thì phụ huynh hai nhà các cậu quen biết nhau, cậu ấy chăm sóc cậu cũng có thể bởi vì chuyện này.”
“Đúng vậy,” Kiều Diệc Khê bĩu môi, “Dù sao thì mẹ cậu ấy luôn đối với tớ rất tốt.”
Thư Nhiên suy nghĩ một lúc.
“Như vậy đi, đến lúc đó tìm một cơ hội, tớ giúp cậu thử cậu ấy.”
Kiều Diệc Khê ngạc nhiên nói: “Thử thế nào?”
“Vũ hội của trường học chẳng phải trước đó vì trùng với tiết mục nhảy dù nên bị lùi lại sao, đổi thành tổ chức vào ngày lập xuân, đến lúc đó tớ nghĩ cách giúp cậu,” Thư Nhiên búng tay, “Phải biết rằng, cách tốt nhất để thí nghiệm lòng dạ một người đàn ông chính là……”
“Chính là cái gì?”
“Chờ xem đi, tớ còn chưa nghĩ cụ thể,” Thư Nhiên nói, “Đến lúc đó cậu cứ nghe tớ chỉ huy.”
Kiều Diệc Khê suy tư một lúc: “Xem tình hình đi, cậu đừng sắp xếp cho tớ thứ không đáng tin cậy ――”
“Tớ sẽ không.”
Tuy không có kinh nghiệm yêu đương gì, nhưng đạo lý Thư Nhiên nói rất rõ ràng, có thể nói là chuyên gia tình cảm.
“Đến lúc đó cậu chờ tớ sắp xếp đi.”
///
Không quá mấy ngày, diễn đàn trường học thật vất vả mới lặng xuống, lại lần nữa nổ tung.
Lần này Kiều Diệc Khê được người khác nhắc nhở mới đi xem náo nhiệt.
Sự kiện lần này không liên quan đến cô, mà liên quan đến Tống Hiện.
Kể từ khi bị vả mặt vì bịa đặt chuyện Kiều Diệc Khê và Chu Minh Tự hẹn hò sống chung chưa được bao lâu, người đẹp rắn rết lần thứ hai là người trình diễn tại đây.
Có người ở cửa quán bar chụp được cô ta lên một chiếc siêu xe, người lái xe tầm ba bốn mươi tuổi, rất dầu mỡ, lúc cô ta lên xe người kia còn sờ soạng khuôn mặt cô ta, hai người mờ ám thân mật, trong bóng tối có hương vị rất khó nói.
Tống Hiện cũng là người biết cách xử sự trong trường học, hơn nữa lại có sự kiện của Kiều Diệc Khê lót nền, đám người gần như là lũ lượt ùa vào trong một giây, một truyền mười mười truyền một trăm, sau khi quần chúng ăn dưa kêu bạn gọi bè, nhiệt độ lại một lần nữa chạm nóc.
Sau khi bài đăng lên men được một ngày một đêm, rốt cuộc cũng có người làm sáng tỏ, nói đây là dì nhỏ của Tống Hiện, chỉ là người hơi béo một chút, cắt tóc ngắn, không nghĩ tới có thể bị ngộ nhận thành đàn ông vào buổi tối.
Cái lý do này nói thật cũng thật, nói giả cũng giả, quần chúng lại lục tục giải tán, cũng chưa kịp xem Tống Hiện gửi ảnh chụp thân phận của dì nhỏ, việc này cứ xem như trò đùa rồi lắng xuống.
Chỉ nghe nói Tống Hiện ở bên kia tức muốn chết, cảm giác làm sáng tỏ không ai để ý, nên cho rằng cô ta bị bao nuôi.
Lời đồn con cháu danh môn là lấy lời đồn để giết người, cũng vì thế mà làm cho lời đồn bị biến mất.
Kiều Diệc Khê đang ăn dưa thì kết thúc, Thư Nhiên đi vào phòng ngủ: “Các đồng chí, muốn đi hát không?”
Thời gian Thư Nhiên đi vào quá trùng hợp, Kiều Diệc Khê nói một câu: “Chúc mừng?”
“Chúc mừng cái gì?” Thư Nhiên không hiểu, “Anh tớ cho tớ một đống vé, là quán karaoke lớn ở đường Lẫm Chính, hay là cuối tuần này chúng ta xài đống vé này đi?”
Hướng Mộc vui vẻ đồng ý: “Được đó.”
Thư Nhiên: “Được, chờ Âm Thư về tớ hỏi một chút.”
“Đúng rồi, các cậu có nghe nói chuyện Tống Hiện không?” Thư Nhiên nói, “Quả báo quả báo, cô ta cũng có một ngày bị người khác hack.”
Hướng Mộc và Thư Nhiên tám về việc đó, Kiều Diệc Khê cũng muốn gia nhập đội tám nhảm, kết quả bị lời mời trong trò chơi của Chu Minh Tự dụ đi, cô vui vẻ lấy tai nghe đi chơi game.
Trò chơi bắt đầu không bao lâu, Nguyễn Âm Thư đã quay về, Thư Nhiên hỏi cô có muốn đi hát không, Nguyễn Âm Thư ôn tồn nhỏ giọng đồng ý.
Thư Nhiên: “Cậu thì sao Kiều Kiều, hát không?”
Kiều Diệc Khê bị gõ hai cái, lúc này mới đáp lại: “Đi chứ đi chứ, cậu mời khách làm gì không đi.”
Nguyễn Âm Thư: “Vậy đúng lúc, hát xong thì tớ bắt xe về nhà, cuối tuần này tớ phải về một chuyến.”
“Vậy thì không được,” Kiều Diệc Khê thuận miệng nói, “Con gái đẹp đi ra ngoài một mình vào buổi tối sẽ bị kéo đi uống rượu.”
Thư Nhiên có chút khó xử: “Vậy sao? Tớ không muốn đi một mình nữa, tớ về phòng ngủ chung với Tiểu Mộc.”
Kiều Diệc Khê: ??
Bên kia tai nghe, Chu Minh Tự đang hỏi cô: “Tuần này cậu có về không?”
“Về chứ,” Kiều Diệc Khê nói, “Tớ phải về để học đàn.”
“Các cậu hát ở đâu?” Cậu hỏi thêm.
“Quán trên đường Lẫm Chính.”
Cuối cùng cũng tới ngày đi hát, bốn cô gái đã chuẩn bị tốt để chiến đấu trong vòng năm tiếng đồng hồ, không ngờ rằng mọi người đã thấm mệt vào một tiếng cuối cùng, cái gì cũng chưa hát, mở âm nhạc trong phòng rồi cứ để đó.
Đặc biệt là lúc Thư Nhiên hát bài 《 Đến Chết Vẫn Muốn Yêu 》, suýt chút nữa mệt đến ngất xỉu.
Tan cuộc lúc 10 giờ, Thư Nhiên và Hướng Mộc quay về phòng ngủ, Kiều Diệc Khê và Nguyễn Âm Thư thì đi về nhà.
Chỉ tiếc là Kiều Diệc Khê và Nguyễn Âm Thư không đi chung đường, ra giao lộ thì phải tạm biệt nhau.
“Cậu không có vấn đề chứ?” Ở chỗ giao lộ Kiều Diệc Khê quan tâm hỏi Nguyễn Âm Thư, “Một người về ok không?”
“Tớ không một mình,” Nguyễn Âm Thư nói, “Đợi lát nữa Trình Trì tới đón tớ, bảo tớ chờ cậu ấy ở con đường đối diện.”
“……”
Được.
Được.
Không phải là có bạn trai sao, ghê gớm lắm sao!!
“Vậy tớ đi đây.” Kiều Diệc Khê cảm thấy giờ phút này tốt nhất là cô nên quan tâm bản thân mình, lặng lẽ bấm mở ứng dụng bảo vệ bản thân.
“Được, về đến nhà gửi tin nhắn cho tớ.”
Kiều Diệc Khê gật đầu, lúc đi đến cửa tàu điện ngầm, phát hiện có một bóng người quen thuộc chui ra từ chỗ lối ra.
Cô xoa xoa đôi mắt, cho rằng bản thân hoa mắt.
“Chu Minh Tự? Sao cậu tới đây?”
“Tới đón cậu.” Cậu nói.
“Vì sao bỗng nhiên tới đón tớ?” Kiều Diệc Khê nói, “Bây giờ không trễ như vậy mà.”
“Không phải cậu nói sao?” Chàng trai nghiêng đầu, “Tôi sợ cậu bị bắt đi.”
“A? Bắt đi làm gì?”
“Uống rượu.”
Lúc này, lời nói bậy bạ thuận miệng của cô lại hiện lên trong đầu ――
“Vậy thì không được, con gái đẹp đi ra ngoài một mình vào buổi tối sẽ bị kéo đi uống rượu.”
……
Cậu ấy vừa nói gì?
Cậu ấy nói, cậu ấy sợ cô bị bắt đi.
Kiều Diệc Khê cảm giác trong lòng có một con người nhỏ bé, đang nổi gân cổ điên cuồng gọi to, đề-xi-ben đủ để kéo hư một cây cổ thụ.
Nhưng trên mặt vẫn vờ như cực kỳ trang nhã hiền lương thục đức, cố hết sức bày ra vẻ cô từng trải rất nhiều việc, bình tĩnh nói tiếp: “Vậy sao cậu đúng lúc có thể gặp tớ ở trạm tàu điện ngầm?”
Chu Minh Tự: “Ngày đó cậu nói cậu ngồi tàu điện ngầm về.”
“…… Ừ.”
Vừa kích động vừa lâng lâng đi về nhà, lúc vừa tắm xong, Mã Kỳ Thành gọi bọn họ chơi game.
Kiều Diệc Khê vừa mở mic thì nghe thấy giọng nói của Mã Kỳ Thành: “Thế nào em Kiều, nhớ tớ không?”
Kiều Diệc Khê: “Không phải mới chơi thôi sao?”
“Ai nói! Gần đây các cậu không dẫn tớ theo!” Tiểu Mã cực kỳ tủi thân, “Có mới thì nới cũ, người chính là dễ thay đổi như vậy.”
Ngay khi trò chơi bắt đầu thì đại hội lên án công khai của Mã Kỳ Thành mới kết thúc.
Hôm nay Phó Thu không có mặt, Kiều Diệc Khê kéo Thư Nhiên vào.
Kiều Diệc Khê đáp xuống đất thì nhặt được một cây M416, là một cây súng dùng cực kỳ tốt, tương đối ổn, sức tổn thương không tệ.
Cô lại lục soát thêm một lần, bắt đầu tìm phụ kiện lắp lên súng.
Mỗi cây súng đều có linh kiện chuyện dụng của nó, chia thành nòng giảm giật, tay cầm, băng đạn, báng súng còn có ống ngắm, linh kiện trợ giúp cho súng, cây súng được trang bị đầy đủ sẽ dùng tốt hơn.
Kiều Diệc Khê tìm nửa ngày, những linh kiện khác đã nhặt được, nòng giảm giật, tay cầm, báng súng đều có, duy nhất chỉ thiếu một băng đạn mở rộng thay nhanh.
Vừa đúng lúc, không biết Thư Nhiên nhìn thấy cái gì, cả miệng đều nói lời cợt nhả, quay qua tám nhảm với Kiều Diệc Khê: “Đậu phộng Kiều Kiều, Kỷ Thời Diễn sắp ra phim mới, nhưng phải có VIP, còn có thẻ VIP riêng có hình của Kỷ Thời Diễn, cậu hiểu ý tớ chứ?”
Kiều Diệc Khê: “Không hiểu lắm.”
Thư Nhiên: ??
Không sao, Thư Nhiên không từ bỏ không buông tay, vì để ám chỉ Kiều Diệc Khê mua hội viên cho cô, cô dùng sức để nói.
“Ngâm trà sữa yêu cầu một phút, mì gói yêu cầu ba phút, mà ngâm Thư Nhiên, chỉ cần một thẻ hội viên để tớ xem thử anh chúng ta diễn phim mới thôi hu hu hu.”
Kiều Diệc Khê đang tìm báng súng đến sứt đầu mẻ trán, nên thuận miệng nói với cô.
“Tớ thì khác.”
“Ngâm trà sữa yêu cầu một phút, mì gói yêu cầu ba phút, mà ngâm tớ ―― chỉ cần một băng đạn mở rộng thay nhanh M4.”
Trong trò chơi, cửa phòng tại vị trí của cô không biết từ khi nào đã bị đẩy ra.
Kiều Diệc Khê chuẩn bị lật cửa sổ trèo ra ngoài, khóe mắt nhìn thấy Chu Minh Tự đứng giữa nhà.
Xuất phát từ tò mò, cô đi tới bên cạnh cậu.
Cậu ném một đồ vật xuống đất.
Kiều Diệc Khê bấm mở nhặt phụ kiện, phát hiện cậu ném xuống không phải cái gì khác ――
Vừa lúc là băng đạn mở rộng thay nhanh của cây M416.