Sau khi Chu Minh Tự ném báng súng cho cô thì Mã Kỳ Thành bắt đầu la hét ỏm tỏi.
“Có người có người có người! Hai đội lại đây! Hướng 155!”
Kêu to xong, Mã Kỳ Thành bấm dòng “Phía trước có kẻ địch”, Chu Minh Tự lần theo đánh dấu của cậu đi ra ngoài đánh người, Kiều Diệc Khê di chuyển màn hình, cũng nhìn thấy ký hiệu đánh dấu của Mã Kỳ Thành.
Mã Kỳ Thành diệt hai người, Chu Minh Tự diệt sáu người, cứ như vậy, hai đội vừa đến nơi này rất nhanh đã biến thành mấy cái hộp nhỏ ngoan ngoãn.
Lúc này, Mã Kỳ Thành nhìn thấy súng của Chu Minh Tự.
“A Tự thần, báng súng M4 của cậu đâu?”
M4 chính là tên gọi tắt của M416, nói như vậy tiện lợi hơn.
Chu Minh Tự dường như sững lại, lúc này mới trả lời cậu: “Tôi không có.”
“Không có báng súng?”
“Ừm.”
“Không đúng, thứ này tuy hơi khó nhặt, nhưng tôi nhớ rõ lúc tôi nhìn thì có mà, cậu có đúng không?!”
Mã Kỳ Thành lại hối thúc: “A, đồ đâu?”
Chu Minh Tự thật sự lười vòng vo với cậu: “Tôi vứt rồi.”
Mã Kỳ Thành càng sợ hãi: “Cậu vứt rồi? Vì sao cậu vứt? Cậu không thích súng nhiều đạn??”
“Muốn vứt,” Chu Minh Tự nhàn nhạt hỏi lại, “Không được?”
“Được, được.”
Chu Minh Tự trả lời quá mức thản nhiên, Mã Kỳ Thành cũng không còn lời gì để nói, khi nhặt đồ nhặt đến chán muốn chết thì xoay màn hình, lớn tiếng mắng một câu: “Phắc, thùng thính đập vào mặt!”
Tất cả mọi người đều xúm lại chỗ có thùng thính, Kiều Diệc Khê cũng không ngoại lệ, chỉ là luôn có chút mất hồn.
Câu hỏi của Mã Kỳ Thành cũng là câu cô muốn hỏi, vừa nãy cô nói câu “Ngâm tớ chỉ cần một băng đạn mở rộng thay nhanh”, giây tiếp theo, Chu Minh Tự liền đứng trước mặt cô vứt cái băng đạn.
Là trượt tay sao? Nhưng trượt tay cũng không có cách trượt tay này mà?
Vậy, chẳng lẽ, cậu muốn theo đuổi cô?
Nhưng người ta vứt xong đồ thì đi liền, dường như hết sức bình thường, cô cũng không thể ưỡn ngực đi hỏi một câu “Có phải cậu muốn theo đuổi tớ không” mà?
Lỡ như người ta không có ý kia, chỉ là nghe thấy cô nói giỡn, lại biết cô thiếu cái này, nên mới ném cho cô thì sao?
Dù sao thì hiệu suất lục soát đồ của cậu luôn cao, rõ ràng là lần nào cũng nhảy chung một chỗ, cô còn không cảm giác được mình đã nhặt cái gì, thì cậu đã làm đầy balo.
Nghĩ như vậy, Kiều Diệc Khê quyết định ghi sâu chuyện này trong đầu trước, không nóng lòng hỏi trước, chờ sau này thật sự ở chung với cậu rồi quan sát xem có manh mối gì không, mới có thể xác định ――
Chu Minh Tự có thật sự muốn theo đuổi cô hay không.
Suy nghĩ đến đấy, cô chạy tới cạnh thùng thính.
Cô tới hơi chậm, bên trong thùng thính rỗng tuếch, đương nhiên, trong hai giây tạm dừng để xem xét thì cô cũng không phải không thu hoạch được gì ―― ít nhất cũng thu hoạch được hai viên đạn.
Cô bị hạ.
Cô không thể san sẻ vật phẩm vinh quang với đồng đội, nhưng ít nhất cô cũng vì bọn họ mà san sẻ viên đạn.
Lúc ngã xuống đất, Kiều Diệc Khê đã nghĩ như vậy.
Chu Minh Tự ở trong phòng phía sau cô, cậu ném hai quả bom khói tới chỗ cô, đồng thời nói với cô: “Bò qua hướng chỗ tôi này.”
Kiều Diệc Khê bò theo dấu cậu đánh, trong lòng cảm khái ngàn vạn lần: “Cái gì cũng chưa nhặt được còn ăn viên đạn, tớ thật vĩ đại.”
Thư Nhiên: “Ai kêu cậu đứng đó phát ngốc! Vật phẩm trong thùng thính rơi xuống đều bị tên Mã kia nhặt đi rồi, tớ cũng chạy, kết quả lúc cậu tới cũng là lúc người khác nghe thấy tiếng động bên này rồi chạy tới, tự nhiên liền……”
Kiều Diệc Khê bò đến bên cạnh Chu Minh Tự, cô được cậu cứu.
Chu Minh Tự ném thuốc cho cô, sau đó mới ra cửa.
Kiều Diệc Khê vừa dùng thuốc vừa hỏi: “Cậu đi ra ngoài đánh người?”
“Không hoàn toàn,” Chu Minh Tự nói, “Thuận tiện tìm cái nón về cho cậu.”
Cô vừa nhìn đầu của mình, rỗng tuếch, nón cấp hai vừa nãy bị đánh nổ rồi.
Quả nhiên, chưa được một lúc, sau khi danh sách bị hạ liên tục hiện lên, Chu Minh Tự kêu cô: “Đến chỗ tôi, tìm thấy nón cấp ba cho cậu rồi này.”
……
Chưa bắn được một lúc, trải nghiệm của Thư Nhiên và Kiều Diệc Khê đã tiêu hao quá mức trong ngày hôm nay, nên hai người thoát khỏi đi ngủ trước, chỉ còn lại Chu Minh Tự và Mã Kỳ Thành đánh với nhau.
Hôm nay Phó Thu không ở đây, Chu Minh Tự lại không tám nhảm với Mã Kỳ Thành, đồng chí Tiểu Mã rất trống trải đi hỏi Chu Minh Tự: “Cậu thấy có sao không nếu tôi gọi Lý Thắng và Trương Bác tới chơi chung? Không ai nói chuyện với tôi thì tôi quá cô đơn.”
Chu Minh Tự: “Cậu đến chơi game hay đến nói chuyện?”
“Tôi chán mà! Hơn nữa em Kiều không ở đây thì cậu cũng không chơi trên điện thoại nữa, bây giờ hai chúng mình chơi trên máy tính, tôi quen người chơi trên máy tính cũng không có bao nhiêu, kêu bọn họ tới chơi chung đi!” Mã Kỳ Thành nói, “Hơn nữa cũng không phải người ta, quan hệ giữa hai bọn họ với cậu cũng không tệ mà, không phải lớp các cậu sao.”
Thấy Chu Minh Tự không nói chuyện, Mã Kỳ Thành thử lặp lại: “Tôi kéo vào nha?”
Chu Minh Tự đang bận thay đổi hình thức chơi trên máy tính, nhưng cũng xem như cam chịu.
“Được, tôi kéo vào đây, hai bọn họ lập tức mở máy tính tới đây!”
Nói xong câu này, Mã Kỳ Thành lại bắt đầu tự lẩm nhẩm: “Thật là, trước kia sao không phát hiện cậu là loại người này, vì dẫn em Kiều nên chơi game trên di động, em Kiều không chơi thì cậu đổi sang chơi trên máy tính, con người cậu quá thực tế!”
Bởi vì Kiều Diệc Khê choáng 3D, cho nên luôn chơi trò chơi trên di động, chơi trên di động không thể chơi chung với chơi trên máy tính, cho nên lúc Chu Minh Tự chơi với cô, bình thường đều là chơi giả lập trên máy tính, lúc không chơi chung với cô mới có thể chơi trên máy tính.
Thi đấu gì đó đều là thi đấu trên máy tính, tất nhiên cậu không thể không luyện tập.
Chưa được một lúc, Lý Thắng và Trương Bác đã online.
Quan hệ giữa Chu Minh Tự và bọn họ cũng không tệ, cho nên Lý Thắng vừa lên mạng liền bắt đầu nói chuyện với cậu.
“Phắc, đã bao nhiêu năm tôi không bắn game với Chu Minh Tự rồi. Tự thần cậu cũng thật là, cũng không thèm dẫn tôi.”
Chu Minh Tự: “Cậu cũng không để tôi dẫn.”
“Xùy,” Lý Thắng nói, “Tôi để cậu dẫn thì cậu dẫn tôi thật? Lần trước hẹn cậu ra ngoài chơi cậu cũng không ra, thật tuyệt tình.”
“Vậy sao, các cậu hẹn cậu ấy khi nào?” Mã Kỳ Thành hỏi.
Lý Thắng: “Lúc đó gặp cậu ấy ở cổng trường, sau đó buổi tối hẹn cậu ấy đi ra chơi game, cậu ấy nói cậu ấy không được, không có thời gian, phải về nhà làm người chơi chung.”
Trương Bác cũng mở miệng: “Bây giờ tôi còn khá tò mò với việc chơi chung này, lần trước chúng tôi gọi cậu ấy thì cậu ấy nói không ra được, bắn với chúng tôi tới 8 giờ thì kết thúc. Chơi chung như thế nào vậy, trong nhà có con nít của họ hàng sao mà luôn cần cậu chơi chung??”
Mã Kỳ Thành nghĩ rồi nghĩ, cực kỳ suồng sã cười hai cái: “Đúng ―― có người ở nhà chờ cậu ấy chơi chung mà, rất quan trọng, không thể đến trễ.”
Lý Thắng: “Đây mẹ nó là lý do để cậu không chấp nhận lời mời của chúng tôi vào buổi tối sao?”
Mã Kỳ Thành: “Đương nhiên rồi, dù sao thì cậu ấy đang gánh nhiệm vụ trên vai mà.”
Nói xong lời đó, Mã Kỳ Thành suy tính trong lòng, thật không ngờ rằng Chu Minh Tự ngoài lạnh trong nóng như vậy, vì trở về chơi chung với em Kiều, ngay cả loại lời nói như “chơi chung” này cũng nói ra được.
Chưa được một lúc, Chu Minh Tự nhận được tin nhắn của Mã Kỳ Thành.
【 Còn chơi chung, ngài khá tình thú ha. 】
“……”
Lúc ấy do tìm không thấy từ nào khác thuận miệng nói, cậu không ngờ cho tới hôm nay có thể bị Lý Thắng nhảy ra nói.
Hôm nay xúc cảm trong trò chơi không tệ, Chu Minh Tự chơi tới 1 giờ sáng, khi đó Lý Thắng còn đang theo hỏi việc “chơi chung”.
Vừa lúc gặp phải Kiều Diệc Khê đi nhà vệ sinh.
Khóe mắt cô nhìn thấy phòng cậu còn sáng đèn, nên cứ như vậy thuận đường lảo đảo đi vào phòng cậu, nhẹ nhàng hỏi một câu: “Mấy giờ rồi?”
Chu Minh Tự qua vài giây mới hiểu được cô đi lại đây, liếc mắt nhìn giờ trên di động: “1 giờ rưỡi.”
Giọng nói của Kiều Diệc Khê ngây ngốc: “Còn chưa ngủ sao?”
Chu Minh Tự: “Sắp rồi.”
Cô gái có âm điệu mềm nhẹ, mang theo giọng nói ngái ngủ, mềm nhẹ bay bổng, giống như đống kẹo bông gòn.
Một câu “Cái điều kiện ưu việt gì mới có thể mời nổi Tự thần cậu làm người chơi chung” của Lý Thắng nghẹn ở cổ họng, bất ngờ một lúc lâu, giọng nói của Kiều Diệc Khê truyền từ tai nghe cậu rồi vọt vào lỗ tai, cậu mới run rẩy mở miệng:
“Tôi mẹ nó đã biết.”
Cậu mẹ nó đã biết!!!
Kiều Diệc Khê bay về phòng như con ma, Chu Minh Tự yên tĩnh vài giây trong trò chơi, sau đó nổ mạnh.
Lý Thắng: “Phắc cái giọng nói này! Dễ nghe! Hèn gì Tự thần không muốn chơi chung với đám già như tôi, đám già chúng tôi nào hăng hái như chị gái kia đúng không.”
Lý Thắng: “Nghe giọng nói không khác gì mấy so với bọn tôi ―― chuyện gì vậy Tự thần, có tình hình gì?”
Mã Kỳ Thành lại châm thêm dầu vào lửa: “Hơn nữa người siêu xinh đẹp, dáng người cũng được.”
Lý Thắng: “Tôi đã biết! Tôi đã biết! Thì ra Tự thần thích như vậy!”
Trương Bác: “0jbk (*), buổi tối sau này tôi không bao giờ quấy rầy cậu ** một khắc nữa Tự thần.”
(*) 0jbk là OK.
Chu Minh Tự “** một khắc”: ?
“Được rồi được rồi giải tán đi, đánh xong trận này không đánh nữa,” Lý Thắng cười hi hi, “Người ta hối Tự thần đi ngủ kìa ~”
“Tự thần, đi ngủ đi ~” Trương Bác cũng ở bên kia kỳ dị, “Đừng để người đẹp đợi lâu~”
Chu Minh Tự vốn muốn chơi tiếp, kết quả một đống người hối thúc cậu đi ngủ, tất cả đều offline.
Rơi vào đường cùng, cậu một người chơi hai ván đơn người, cảm giác được kha khá rồi mới nằm xuống ngủ.
Hối cậu ngủ thì có lợi gì.
Kiều Diệc Khê lại không phải thật sự ngủ bên cạnh cậu.
///
Mùa đông sắp trôi đến cuối cùng, qua năm mới, ba Kiều mẹ Kiều trở về một chuyến, Kiều Diệc Khê đi theo bọn họ về nhà ở hơn mười ngày, sau đó mùa xuân cũng nhanh chóng đến.
Ngày xuân hôm nay khá vâng lời, không lạnh như năm ngoái nữa, thời tiết cũng không vào xuân rõ ràng, khí hậu vẫn còn ở trạng thái mùa đông.
Ngày lập xuân đó có mặt trời mọc, thời tiết rất tốt, vũ hội cũng được tổ chức vào ngày đó.
Thư Nhiên thích xem náo nhiệt như vậy, vào ngày đó chắc chắn sẽ kéo Kiều Diệc Khê đến tham gia.
Không ít các cô gái đều vì vũ hội mà đổi thành mấy cái váy nhỏ xinh đẹp, Kiều Diệc Khê sợ phiền phức, nên chỉ khoác bên ngoài một cái áo khoác màu kem, nhìn thoáng qua thì cực kỳ mạnh mẽ.
Tuy rằng lập xuân, nhưng thời tiết cũng không ấm áp được bao nhiêu, mấy cô gái vì đẹp mà dám mặc ít đi ra ngoài.
Hai người bước vào đại sảnh, phong cách khác người của Kiều Diệc Khê cũng được người khác chú ý đến, trong đám người lộ chân lộ cánh tay ở lễ hội, chỉ có một người mặc theo phong cách của mình.
Ban đầu cô không muốn tham gia vũ hội, nên không trang điểm, không ngờ rằng người vô tình cắm liễu rồi trở thành tiêu điểm của mọi người, luôn có người tới tìm cô tán gẫu.
Nhưng một khi có người hẹn cô chơi trò chơi, Thư Nhiên sẽ từ chối.
Kiều Diệc Khê cười chế nhạo cô: “Cậu từ chối cái gì chứ? Cậu có ý với tớ?”
“Bớt đi, tớ đã sắp xếp bạn chơi cho cậu rồi,” Thư Nhiên nháy mắt với cô, “Là một anh đẹp trai tóc vàng mắt xanh người nước ngoài, đại học quốc tế.”
Kiều Diệc Khê run lên: “Cậu sắp xếp bạn cho tớ làm gì?”
“Trước đó tớ có hẹn người đó làm bạn chơi chung. Mối quan hệ giữa anh đẹp trai người nước ngoài với tớ khá tốt, cậu ta chưa từng tham gia hoạt động gì của trường mình, coi như cậu giúp tớ tiếp đón bạn nước ngoài đi.” Thư Nhiên thảy một cái wink cho cô.
Kiều Diệc Khê: “Nhưng……”
“Ngoan đi, nghe lời tớ,” Thư Nhiên rất chân thành sờ sờ tóc cô, “Chắc chắn tớ sẽ không hại cậu, cậu cứ làm đúng như lời tớ nói là không sai, có biết chưa?”
Kiều Diệc Khê kỳ lạ: “Cậu đang bí mật mưu tính kế hoạch lớn gì sau lưng tớ sao?”
“Không phải, tớ đang giúp cậu.”
“Giúp tớ cái gì?”
Kiều Diệc Khê vừa hỏi xong thì di động đã được một tin nhắn, là hình ảnh Chu Minh Tự gửi tới, trong tệp nhắc nhở cậu ấy lập xuân rồi.
Kiều Diệc Khê trả lời tin nhắn của cậu, tự nhiên bỏ lơ câu nói “Giúp cậu tìm đáp án” kia của Thư Nhiên.
Cô chỉ quan tâm trả lời Chu Minh Tự: 【 Đúng vậy, mùa xuân tới rồi. 】
Trả lời xong lại ngửa đầu nhìn Thư Nhiên: “Cậu vừa nói giúp tớ cái gì?”
Thư Nhiên đảo tròng mắt: “Giúp cậu…… Mở rộng quan hệ.”
“……”
“Tóm lại cậu cứ làm theo tớ nói, cứ chơi trò chơi với người ta đi, cũng không mất miếng thịt nào, coi như bán tớ một ân tình đi,” Thư Nhiên đặt tay lên vai cô, “Để anh Nhiên của cậu có chút mặt mũi ở bên ngoài.”
Kiều Diệc Khê: ?
Lúc này, Chu Minh Tự gửi tin nhắn cô: 【 Ở đâu? 】
Kiều Diệc Khê trả lời theo sự thật: 【 Vũ hội hóa trang ở trường. 】
Chu Minh Tự: 【 Sao đến đó rồi? 】
Kiều Diệc Khê: 【 Thư Nhiên kéo tớ tới xem náo nhiệt. 】
Thời tiết tốt như vậy, cô ở bên ngoài tham gia vũ hội, cậu nghĩ, cậu hẳn không nên vắng họp, vì thế thay một bộ quần áo ra khỏi cửa.
Lúc Chu Minh Tự đuổi tới đó, Kiều Diệc Khê đang dựa vào cửa sổ hóng gió, vạt áo màu kem kéo dài tới mắt cá chân, phối với cái áo là mắt cá chân tinh xảo trắng trẻo của cô. Dưới bài hát chầm chậm của buổi khiêu vũ, hòa cùng những làn váy dài lộng lẫy rũ xuống đất, cả người cô lại toát ra hơi thở “rất ngầu và không tán gẫu”.
Mùi cỏ xanh bay theo gió thổi vào cửa sổ, giống như có những ngón tay ôn hòa vuốt qua mái tóc cô.
Chu Minh Tự đi đến bên cạnh cô.
Cô quay đầu nhìn thấy cậu thì cười cười, má lúm đồng tiền lập tức nở ra, như một nụ hoa đột nhiên nở rộ vào ngày xuân.
“Cậu cũng đến đây xem náo nhiệt?”
Kẹo ngọt cool ngầu vào ngày xuân, đáng yêu đến mức có giới hạn.
Chu Minh Tự chuyển động yết hầu, nói, “Ừ.”
Cô ngửa đầu nhìn về hướng nào đó, sau đó nhỏ giọng oán giận: “Sao còn không chưa xong chứ……”
Chu Minh Tự nhìn theo ánh mắt cô: “Đang đợi gì?”
“Chờ trò chơi mở màn,” cô chớp mắt với dáng vẻ chán đến chết, “Thư Nhiên nói với tớ chút nữa phải chơi trò chơi, còn phải lập đội, hai người một đội.”
Chu Minh Tự bỗng xoay chuyển bàn tay đặt sau lưng, lòng bàn tay như có như không vuốt ve một chút.
“Vậy cậu có người chơi chung sao?”
Cậu nhìn về phía cô, vốn tưởng rằng nhìn tình hình này chắc chắn không có, ai ngờ cô sững lại.
Kiều Diệc Khê không biết mở miệng như thế nào: “Tớ…… Ách, không biết cậu muốn tới, Thư Nhiên đã sắp xếp cho tớ một người bạn nước ngoài, bảo tớ thay cậu ấy chăm sóc một chút.”
Chu Minh Tự nhíu mày: “Nam hay nữ?”
“Nam……”
Một câu của Kiều Diệc Khê còn chưa nói xong, đã có người chạy ra từ phòng bọn họ vừa nhìn, đứng trước mặt Kiều Diệc Khê, thân mật nói một câu ――
“Hey, là Kiều Diệc Khê sao?”
“Đúng vậy,” Kiều Diệc Khê hơi nâng tầm mắt, “Cậu là……?”
“Bạn chơi game của cậu,” chàng trai chớp đôi mắt màu xanh biển, mấy lời khen gần như há miệng ra là có thể nói, “Cậu còn đẹp hơn trong hình.”
Chu Minh Tự: “……”
Cô ấy đẹp thì có liên quan gì đến cậu.
Kiều Diệc Khê đưa mắt quan sát chàng trai, anh trai nước ngoài tóc vàng mắt xanh, ngay cả lông mi cũng cong dài mỏng manh, cực kỳ đậm phong cách nước ngoài.
Thư Nhiên không nói sai, đúng là một người nước ngoài.
Chàng trai: “Được, trò chơi sắp bắt đầu rồi, chúng ta mau vào đi.”
Kiều Diệc Khê nghiêng đầu nhìn Chu Minh Tự: “Vậy cậu……”
Chu Minh Tự rũ mắt: “Tôi đi với cậu.”
Trong phòng đang làm công tác chuẩn bị cho trò chơi, bởi vì Chu Minh Tự không báo danh, cho nên chỉ có thể kéo cái ghế ngồi xem bên cạnh, Kiều Diệc Khê và chàng trai nước ngoài thì đi vào chỗ ngồi, chuẩn bị tham gia trò chơi.
Mọi người chơi hai ván người sói, có một cô gái nói mình biết bói toán, kiên quyết muốn bói bài Tarot ngay tại chỗ.
“Thôi thì bói chỉ số tình duyên giữa cậu và những người chung quanh cậu đi! Mọi người hãy nắm lấy tay thành viên còn lại trong đội mình để cảm nhận!”
Kiều Diệc Khê kỳ lạ: “Bài Tarot chơi thế này sao?”
“Cậu cứ làm như tôi trước đi,” cô gái kia hơi luống cuống, nhưng rất nhanh nói tiếp, “Bình cũ đựng rượu mới, được rồi.”
Nhưng Kiều Diệc Khê không quen biết chàng trai nước ngoài ngồi bên cạnh, cho nên khi chàng trai kia nắm tay cô, cô chỉ nhìn một chút, rồi đặt tay lên trên cổ tay người ta.
Cô gái bói toán còn chưa kịp mở miệng, Kiều Diệc Khê đã nghe tiếng ho liên tục ở phía sau.
Tiếng ho là của Chu Minh Tự.
“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ……”
Cô quay đầu nhìn cậu, bàn tay vô ý đặt về cạnh người.
“Sao vậy, yết hầu cậu không thoải mái sao?”
Chu Minh Tự nhìn bàn tay cô một lần nữa quay lại “chỗ ban đầu”, cậu mím môi: “…… Không phải.”
Sau đó trò chơi chơi được một nửa, có người đi vào đưa nước, khóe mắt Kiều Diệc Khê nhìn thấy một ly lê hấp đường phèn thì nghĩ ngay đến Chu Minh Tự ngồi phía sau hình như lâu lâu ho lên, cũng không biết vì sao ho.
Có thể sắp cảm?
Cô nhanh tay lẹ mắt cầm ly lê hấp đường phèn chuẩn bị đưa cho Chu Minh Tự, kết quả vừa nhìn lướt qua thì phát hiện Chu Minh Tự không ở đây.
Cô hỏi người bên cạnh: “Chu Minh Tự đâu?”
“Hình như đi đến phòng nghỉ.”
Cô gật đầu, nhìn mọi người đang chọn đồ uống, lập tức bưng ly nước đi đến phòng nghỉ.
Một mình cậu ngồi trên sô pha trong phòng nghỉ, áp suất không khí bên phòng rất thấp, cậu để yên đầu, trên mặt không có biểu cảm gì.
Sau khi đi vào, cô đóng cửa lại.
Kiều Diệc Khê cảm thấy bầu không khí không mấy thích hợp, cô sờ sờ vành tai: “Cậu không thoải mái sao? Giọng không khỏe? Hay muốn đi về?”
Chu Minh Tự không nói chuyện.
Cô cũng không dự định quấy rầy cậu nữa, đặt ly nước lên trên bàn bên cạnh người cậu: “Đây là nước lê, tớ đặt đây cho cậu nha.”
“Ừ.”
Sau khi đặt ly nước xuống, cô đi hai bước đến cửa, lúc đang suy nghĩ có thể nói thêm cái gì đó, bên ngoài truyền đến tiếng thúc giục: “Diệc Khê, ra chơi trò chơi đi!”
Là chàng trai người nước ngoài kia.
Kiều Diệc Khê theo bản năng ngẩng đầu nhìn, còn chưa kịp nói chuyện, đã bị Chu Minh Tự cắt ngang.
“Đừng đi.”
Chính là người này, một lúc thì bắt tay một lúc thì nói chuyện với cô, một lúc còn selfie với cô.
Thật phiền người khác.
Kiều Diệc Khê mờ mịt vì lời nói của Chu Minh Tự: “A?”
Nhưng cô quay đầu lại nhìn Chu Minh Tự, cậu vẫn duy trì tư thế kia, giống như câu vừa nói chỉ là ảo giác của cô.
Bên ngoài còn đang hối thúc, mang theo khẩu âm đặc sệt của người nước ngoài: “Diệc Khê, sao cậu còn không ra, chỉ thiết một mình cậu, tôi chơi không được!”
Lúc này, di động của Kiều Diệc Khê rung lên, do nhận được tin nhắn.
Cô cúi đầu muốn lấy di động trong túi, từ góc độ của Chu Minh Tự nhìn qua, giống như chuẩn bị mở cửa.
…… Cô còn muốn ra đi ngoài gặp cậu ta?
Bỗng nhiên có đống lửa không biết bốc lên từ nơi nào, lôi cuốn nồng đậm, cậu không thể tự khống chế tính chiếm hữu nuốt đi lý trí, cán cân đột nhiên nghiêng sang một bên, đánh đổ dục vọng tiềm tàng ở chỗ sâu nhất.
Cậu nghĩ rằng, có lẽ cậu không thể đón nhận.
Không thể đón nhận có người còn gần cô hơn cậu, không thể đón nhận có người khác phái nắm tay cô, thân mật với cô, hoặc…… Chia sẻ phút giây thân mật với cô nhiều hơn cậu.
Thì ra thích cô, đã tới tình trạng này rồi.
Từng đợt cảm xúc xao động trôi nhè nhẹ rồi bùng nổ, cậu hơi mất khống chế đứng khỏi sô pha, chạy ba bước đến phía sau Kiều Diệc Khê.
Cậu cảm thấy cậu chắc chắn điên rồi.
Hoặc là sắp điên rồi.
Chỗ này tín hiệu không tốt, Kiều Diệc Khê muốn mở cửa đi tìm tín hiệu, ai ngờ ngón tay vừa đặt lên then cửa, cửa lại đột nhiên bị người khác khóa lại, cô đột nhiên bị xoay người, dán lưng lên cánh cửa ――
Sau đó cánh môi ấm áp của Chu Minh Tự đè xuống.
Thời gian dường như ngừng lại trong khoảnh khắc đó, kim đồng hồ treo tường không nhúc nhích, chân váy móc vào tấm màn, vài hạt bụi nhẹ nhàng rơi xuống.
Cùng với việc chớp mắt, tất cả ảo giác như trở lại ban đầu, chỉ là gương mặt điển trai kia quá gần, dường như lặng lẽ ngừng trước mặt cô.
Cả người Kiều Diệc Khê ngây ngốc, nhẹ nhàng buông tay, di động rớt xuống chân, nhưng không kịp nhặt.
Bờ môi của cậu dán sát môi cô, hình như còn có vị lê hấp đường phèn bay giữa môi răng cậu, bởi vì nụ hôn này quá gấp, hai người chưa chuẩn bị gì, dường như còn có tiếng va chạm giữa răng với răng.
Xúc cảm trên môi đang tăng cao.
Cậu ngậm lấy môi dưới cô, áp lực, khắc chế, xoay chuyển cực kỳ nhẹ, hình như còn đau do khẽ cắn, là một loại cảm giác rất kỳ diệu, lại có chút xấu hổ.
Tim cô như trống đập.
Lúc mơ hồ còn suy nghĩ, thì ra hôn môi là loại cảm giác này.
Sau đó thì sao, cô nên nhìn chỗ nào đây.
Tất cả việc này lại là thế nào.
Đang nằm mơ sao? Hay là thật? Chu Minh Tự đây là…… Có ý gì???
Giống như tấm phim bị uống gãy, trong đầu là một chỗ trống màu trắng tinh khiết, thậm chí còn có chút ánh sáng lóe lên.
Chu Minh Tự hơi lui về sau, tiếng hít thở không đều, Kiều Diệc Khê nhìn gương mặt cậu gần trong gang tấc, hình như có thể nhìn thấy cậu đang nhíu chặt chân mày.
Chóp mũi gần kề trong khoảng cách thân mật, tay Chu Minh Tự nắm chặt cổ tay cô, giọng nói khàn khàn mang theo dòng điện, xoa nắn màng nhĩ người khác ――
“Cậu dám đi ra ngoài, thử xem.”