Trước mặt là cái ôm ấm áp, Kiều Diệc Khê nhịn không được rúc vào trong.
Tuy người này vừa mới chọc cô, nhưng không dễ dàng gì mới được ôm nên cô rất trân quý, cô không nỡ lòng thả lỏng tay.
Cô chống chóp mũi vào ngực cậu: “Sao anh về rồi?”
Chu Minh Tự đáp rất đơn giản: “Nghỉ.”
Bởi vì nghỉ, cho nên tới gặp em.
Cô rất hài lòng đối với câu trả lời này, hỏi tiếp: “Huấn luyện vất vả không?”
Ba chữ Bùi Hàn Châu này nghe thì sấm rền gió cuốn, không giống như là người không khắc nghiệt.
“Còn được.” Cậu nói.
Kiều Diệc Khê đang muốn nói gì đó, dường như nghe thấy tai nghe của Chu Minh Tự vang lên rất nhiều âm thanh kỳ lạ.
Cậu chưa tháo tai nghe.
Kiều Diệc Khê ngẩng đầu: “Tai nghe anh hỏng rồi sao? Sao luôn có âm thanh kỳ lạ.”
“Mã Kỳ Thành đang mắng ở bên kia,” Chu Minh Tự cong môi, bình tĩnh trình bày, “Cậu ta ghen ghét.”
Mã Kỳ Thành tức muốn hộc máu, âm lượng tăng thêm hai mức: “Tôi ghen ghét cái rắm!!! Câm miệng đi!!!”
Lại hùng hổ thêm hai câu, Mã Kỳ Thành hỏi: “Hai người không chơi nữa hả? Vậy bọn tôi nghỉ đây??”
“Không chơi,” người nào đó thong thả đáp lại, “Có bạn gái ai còn chơi game với cậu.”
“…… Mẹ nó, ghê gớm lắm đúng không?” Mã Kỳ Thành chuẩn bị rời khỏi phòng, kết quả thoáng nhìn sơ thì nhìn đến thứ gì đó, “Phắc, tôi quên vừa nãy tôi mở phát sóng trực tiếp ―― các cậu không tắt micro! Vậy chẳng phải đã bị mọi người nghe hết sao, đây không phải phát sóng trực tiếp ngược……”
“……”
Chu Minh Tự đã quen việc Mã Kỳ Thành làm ra mấy loại tình huống đột xuất, thấy nhiều rồi nên không thấy lạ nữa, chỉ “Ừ” một tiếng, rất bình thản.
Mã Kỳ Thành tạm dừng phát sóng trực tiếp, lại cười nói: “Cậu không sợ cậu bị những fangirl kia tặng một kg nước mắt?”
“Cậu phát sóng trực tiếp,” Chu Minh Tự hòa hoãn, “Không mấy người xem.”
Hơn nữa, so với những người đó, cô gái trước mắt quan trọng hơn.
Mã Kỳ Thành: ???
Sau khi Chu Minh Tự thoát khỏi trò chơi, hai người cùng nhau trải qua một buổi chiều xem như không có ai quấy rầy.
Bọn họ đặt điện thoại sang một bên, sau đó ngồi trên bãi cỏ trường học phơi nắng.
Là Kiều Diệc Khê thật lâu thật lâu về trước đã từng tưởng tượng…… Nằm dưới tàng cây với bạn trai, vừa phơi nắng vừa nói chuyện, rồi dùng cuốn sách che đi nửa khuôn mặt, lúc nghiêng người có thể ăn phải mấy cánh hoa đào đang rơi lả tả.
Ánh nắng chan hòa vào buổi chiều chiếu vào người, cô nằm trên đùi Chu Minh Tự, câu được câu không kể cậu nghe mấy chuyện gần đây, cuối cùng lúc đứng dậy rời khỏi, có một cánh hoa rớt trên vai cô, cô kẹp vào sách.
Chu Minh Tự chỉ được nghỉ một buổi chiều, thời gian nhàn nhã nhanh chóng tiêu sạch, buổi tối cậu còn phải về huấn luyện.
Tuy cậu chỉ bầu bạn với cô mấy tiếng đồng hồ, nhưng Kiều Diệc Khê đã cực kỳ thỏa mãn.
Cô không ngờ lúc chạng vạng, đề tài có liên quan đến Chu Minh Tự bị xào lên.
Đề tài lần này tất nhiên không tránh khỏi liên quan đến Kiều Diệc Khê, là việc liên quan đến chuyện hẹn hò của hai người ――
Vốn chỉ có một ít người xem Mã Kỳ Thành phát sóng trực tiếp, những người có thể nghe ngóng tình hình sau khi bọn họ thi đấu xong thì càng ít hơn, nhưng đương nhiên luôn có người hóng chuyện, hơn nữa còn gửi bài cho chủ blogger xinh đẹp nào đó.
Vì thế blogger kia lại đăng Weibo vào buổi chiều: 【 Mọi người có nhớ lần trước tôi cho mọi người xem hình anh chàng đẹp trai Chu Minh Tự không? Là người chơi esport rất giỏi kia, sau đó còn có người nói cậu ấy không có hứng thú với con gái. Vừa nãy có tiểu khả ái nhắn cho tôi, nói lúc phát sóng trực tiếp hình như nghe thấy cậu ấy có bạn gái, còn dùng giọng nói cực kỳ ôn nhu hỏi có phải muốn ôm không! Tuy tôi cảm thấy yêu đương cũng chẳng sao nhưng vẫn nên thông báo một tiếng với mọi người, dù sao thì tan nát cõi lòng cũng phải tan nát cõi lòng chung với nhau!! 】
Phía dưới còn có một đoạn ghi âm thoại ngắn gọn, vừa lúc tua đến đoạn Chu Minh Tự hỏi cô gái “có phải muốn ôm không?”.
Bình luận ở trên còn khá tốt, không ít người hâm mộ Kiều Diệc Khê, nói giọng nói của Chu Minh Tự lúc dỗ dành rất dễ nghe, còn có người nói muốn đứng vào cp của bọn họ.
Nhưng hơn một tiếng sau, có người bắt đầu biểu đạt quan điểm của mình.
【 Cái gì kia…… Sang năm bọn họ phải thi đấu rồi, bốn người đều là sinh viên, cũng không có kinh nghiệm phong phú như tuyển thủ, trọng điểm bây giờ hẳn nên liều chết luyện tập mới đúng, yêu đương ok sao? 】
Vì thế có không ít người qua đường và “fans sự nghiệp” của Chu Minh Tự bắt đầu thảo luận đề tài này.
【 Rất nhiều câu lạc bộ đều có quy định không cho phép tuyển thủ yêu đương, dù sao thì yêu đương cũng lãng phí thời gian, hơn nữa đích thật bọn họ sắp thi đấu, sắp xếp cực kỳ nghiêm ngặt, ở đâu ra hơi sức để yêu đương? 】
【 Bây giờ tôi cũng không dám dễ dàng kết luận, không biết có phải yêu đương thật hay không. Tóm lại là tâm tình rất phức tạp, không biết rốt cuộc là tốt hay xấu. 】
【 Câu lạc bộ vừa thành lập, huấn luyện viên gì đó thì mới thay máu, bây giờ còn chạy đi phong hoa tuyết nguyệt. 】
Vừa lúc nhớ đến lần trước có thần tượng nào đó công bố chuyện tình yêu vừa lên hot search không lâu, thì vòng luẩn quẩn “rốt cuộc thần tượng có thể yêu đương không” điên cuồng nổ ra, bây giờ nhiệt độ chưa nóng lắm, có mấy tài khoản lớn mạnh mẽ dính việc này với việc của Chu Minh Tự càng làm cho sự việc hot thêm.
Thảo luận càng nhiệt liệt hơn.
【 Tuyển thủ esport lại không phải thần tượng, các cậu là có quan hệ gì với người ta mà không cho yêu đương? Có thiếu gì học sinh cấp 3 yêu sớm rồi thi chung với nhau vào dự án trường học 211 (*), không phải tất cả những ai yêu sớm đều tiêu cực, có vài người có thể vừa yêu vừa giỏi, nếu không yêu đương nói không chừng còn không có động lực. 】
(*) Dự án trường học 211 là dự án giáo dục về các trường học trọng điểm.
【 Không cho phép là bạn gái thật lâu về trước sao? Thế nào, vào giới esport còn phải chia rẽ làm người ta chia tay mới chịu? Đây là thể loại gì. 】
【 Tự thần ngon lắm sao, đã nhận càng nhiều sự chú ý thì trách nhiệm càng lớn, biết bao nhiêu người đang chờ xem bọn họ sang năm lấy giải quán quân, dù sao thì Bùi Hàn Châu bỏ mồi câu lớn như vậy. Sao anh ta không huấn luyện trong thời điểm mấu chốt này mà chạy đi tìm bạn gái, hy vọng đừng tùy hứng, cả chiến đội không thể vì chuyện này mà bị liên lụy. 】
Ở dưới nói còn khó nghe hơn.
【 Não của mấy người yêu đương đúng là làm cho tôi không nói được lời nào, anh ấy biết bản thân đang làm gì không? Bây giờ anh ấy không chỉ có đại diện cho bản thân, phía sau còn có vô số tâm huyết của đồng đội và nhân viên công tác, bao gồm đầu tư của ông Bùi, thật ra cái gì sai là anh ấy gánh vác nổi sao? 】
【 Năm nay chưa đi đến trận chung kết còn chưa ăn đủ giáo huấn? Sang năm tính để bi kịch tái hiện? Quả nhiên người ích kỷ vĩnh viễn ích kỷ. 】
Chu Minh Tự chẳng qua nghỉ một bữa để tới bầu bạn với cô thả lỏng một lúc, lại bị những người này càng nói càng nghiêm trọng, thậm chí trong khoảng thời gian ngắn có rất nhiều tin nhắn đổ xô, như có người cố ý làm sự việc chệch hướng, nói cậu không phân rõ việc nào quan trọng.
Có lẽ Chu Minh Tự quá hot đã làm đối thủ cạnh tranh nào đó tìm được cơ hội muốn dìm chết cậu.
Hơn nữa còn dùng từ ngữ như vậy…… Làm Kiều Diệc Khê nghĩ tới Cô Đao.
Không bao lâu sau, ngay cả tài khoản Weibo của Kiều Diệc Khê cũng bị đào ra, có vài người gửi tin nhắn cho cô, phần lớn đều giống loại bình luận “nếu thật sự yêu anh ấy thì đừng chậm trễ anh ấy” “tình yêu của cô có thể huỷ hoại anh ấy”.
Đêm đó phát sóng trực tiếp của Chu Minh Tự cũng bị chuyện này chiếm đầy trời, các kiểu bình luận bay lả tả, giống như trời mưa vậy, bùm bùm bùm.
Chuyện chẳng có gì to tát dần dần lên men trên mạng, sự việc lúc sau càng lan rộng ――
Ngay cả người cuối cùng, không thích nói chuyện như Chu Minh Tự cũng mở miệng nói.
“Chiều hôm qua là thời gian nghỉ, có người chọn ngủ hoặc đánh bài, tôi hẳn nên có quyền lợi được gặp người khác.”
Mã Kỳ Thành ở bên cạnh hát đệm: “Lúc chúng tôi bận việc thì thật sự rất bận, di động cũng không có cách nào xem được, cơ hội bình thường để hai người ở chung cực kỳ hiếm, mọi người không cần can thiệp sâu vào đời tư bọn họ, có vấn đề gì thì huấn luyện viên sẽ quản lý.”
Phó Thu cũng nói: “Bọn họ đã hẹn hò từ rất sớm, không tồn tại cách nói như sau khi vào đội thì lơ là.”
Có người nói dưới bình luận: 【 Tôi từng hẹn hò với tuyển thủ esport, lúc ở bên nhau thực sự hiếm so với trước kia, các cậu đừng lại tạo áp lực cho người ta. 】
Lúc này tình hình mới giảm lại, nhưng vẫn náo nhiệt, ngay cả bạn bè không chơi game cũng tới hỏi Kiều Diệc Khê, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói bản thân cũng nhìn thấy mấy tin tức trên trang chủ.
Ngày hôm sau, Kiều Diệc Khê mua bánh kem kiểu Nhật, chuẩn bị đến câu lạc bộ xem Chu Minh Tự.
Lúc đến thì huấn luyện viên nói cậu đang huấn luyện, bảo cô đến phòng nghỉ chờ trước.
Cô đi tới phòng nghỉ, không chờ được bao nhiêu phút, bỗng gặp được huấn luyện viên tới chỗ này lấy áo khoác.
Huấn luyện viên nhìn cô một lúc, nói: “…… Kiều Diệc Khê?”
Kiều Diệc Khê gật đầu.
“Tới tìm Chu Minh Tự?”
“Đúng vậy, anh ấy đang bận, em sẽ không chậm trễ thời gian của anh ấy, chỉ tới đưa đồ.”
Cô biết bây giờ đang ở nơi đầu ngọn sóng gió, nhưng sợ cậu chịu ảnh hưởng, nên cô mới muốn nhìn xem trạng thái của cậu thế nào.
Huấn luyện viên dừng một lúc, hỏi cô: “Có rảnh không? Đến quán cà phê ngồi một lúc?”
///
Kiều Diệc Khê đã đoán đến quán cà phê sẽ nói về việc gì.
Cho nên lúc huấn luyện viên mở miệng, cô hết sức nghiêm túc lắng nghe.
“Sự việc của hai người, thật ra thì trước đó tôi cũng biết, vốn dự định xem tình hình thế nào, nếu thật sự không ảnh hưởng đến cậu ấy, thì có thể mắt nhắm mắt mở,” huấn luyện viên nói, “Dù sao trước kia tôi cũng nghiêm khắc cấm đội viên yêu đương, có lẽ chỉ nghe thôi thì em không cảm giác được, nhưng có nhiều lúc việc này không thể xem là một chuyện tốt.”
“Nhưng mức độ thảo luận sự việc ngày hôm qua quá cao…… Tôi muốn bỏ qua cũng không được, nhiệm vụ hàng đầu của cậu ấy bây giờ là chơi tốt trận đấu sang năm, em cũng biết đội này còn non, sau này thế nào tôi không nắm chắc, nhưng ông chủ lại là Bùi Hàn Châu, muốn xem thường cũng không được.”
“Gánh trên lưng mức độ chú ý cao như vậy, mỗi một bước đều yêu cầu cẩn thận, một khi trận đấu đầu tiên chơi không tốt, sau này muốn xoay người sẽ rất khó, em cũng biết mức độ bao dung của đại chúng đôi khi sẽ thấp như vậy.”
“Nếu thành tích tốt, vậy thì không sao; nhưng nếu có một chút sai lầm, nếu không phải một đội viên đặc biệt nổi bật nào đó xảy ra sai sót, thì người bị mắng chính là người nổi tiếng nhất, Chu Minh Tự không có khuyết điểm gì, lúc này, ánh mắt của mọi người sẽ chuyển sang tình yêu giữa hai người. Sẽ nói là yêu đương ảnh hưởng cậu ấy.”
Tựa như quay về thời học sinh, buổi tối lén lút trốn trong chăn xem tiểu thuyết bị phát hiện, nếu thi cuối kỳ tốt, có lẽ phụ huynh sẽ vì kết quả tốt bỏ qua chuyện cũ của cậu, nhưng tuyệt đối không khen cậu xem tiểu thuyết tốt; nhưng một khi cậu thi rớt, vậy bọn họ nhất định đem chuyện này nói đi nói lại hàng trăm lần, dù sao thì việc này trực quan nhất.
Kiều Diệc Khê mím môi, nhất thời không biết nên nói gì.
Cô muốn nói cô sẽ không ảnh hưởng cậu, nhưng dùng lời nói thì quá yếu ớt, tự cô cũng cảm thấy không có sức thuyết phục gì.
Vốn dĩ thời gian gặp mặt gần đây đã hiếm hoi, còn bị mấy tiếng nghi ngờ và lời khuyên chia tay chiếm khắp nơi, cô cũng thấy mệt mỏi.
Kết quả quá quan trọng.
Tự cô cũng biết, lỡ như đến lúc đó thi đấu thất bại, chẳng sợ loại tỷ lệ nhỏ bé này gần như không tồn tại, nhưng một khi xảy ra, có lẽ bọn họ phải đối mặt với sự tức giận của mười mấy ngàn người, đoạn cảm tình này sẽ tràn ngập lời nói không chúc phúc.
Chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy không chịu nổi.
Nhưng làm sao bây giờ, chẳng lẽ muốn bọn họ chia tay ngay bây giờ sao? Hoặc là cắt đứt liên lạc một năm, chờ cậu thi xong mới liên lạc lại?
Nhưng thi đấu thì không bao giờ hết.
“Bây giờ không chỉ là cậu ấy, còn có các loại dư luận ảnh hưởng đến cậu ấy, nếu em thật sự hiểu rõ lợi và hại trong đó, hẳn nên……”
Lúc nói đến đây, huấn luyện viên bỗng ngừng lại, thở một tiếng thật dài.
“Thôi vậy, tôi cũng không có lý do yêu cầu em làm gì.”
Sau khi trở về, Kiều Diệc Khê ngây ngẩn rất lâu.
Thật ra thì cô biết, huấn luyện viên cảm thấy bọn họ tách ra thì tốt hơn.
Cho đến khi cô đói bụng mới nhớ tới bánh kem còn để ở phòng nghỉ, không biết Chu Minh Tự có nhìn thấy không.
Cô dự định ăn chung với cậu.
Kéo kéo tay áo, Kiều Diệc Khê quyết định không nghĩ nhiều như vậy nữa, tìm chút đồ lấp đầy bụng thì đúng hơn.
Vì thế cô chạy vào phòng bếp, nhìn thấy có bánh trung thu trứng chảy, chuẩn bị đặt vào lò vi ba hâm nóng rồi ăn.
Cô ở bên kia bận việc, di động rung lên, không nghe hai cuộc gọi vừa gọi tới.
Trong lúc cô mở hộp bánh thì làm đổ cái hộp, sau đó phải ở phòng bếp để rửa sạch hiện trường, thật vất vả mới quét sạch sẽ nền đất, lúc cô rút hai tờ giấy chuẩn bị lau bồn rửa tay thì cánh cửa bị ai đó đẩy mở.
Chu Minh Tự không ngờ cửa nhà cô không khóa, lúc đẩy cửa thì nhìn thấy Kiều Diệc Khê quay lưng về phía cậu rút giấy, dường như cô còn chà chà trên mặt mình.
Đây là…… Đang khóc?
Vừa nãy nhìn thấy cái bánh nằm lẻ loi trên bàn trong phòng nghỉ, lúc không hề thấy bóng dáng cô thì cậu đã có dự cảm bất an, cho đến khi nghe người khác nói huấn luyện viên nói cô ra ngoài một chuyến, cậu mới hối hả chạy về.
Chu Minh Tự chuyển động yết hầu, thấp giọng gọi cô, “Kiều Diệc Khê?”
Kiều Diệc Khê vừa quay đầu nhìn thì bất ngờ: “A, sao anh tới đây?”
Cậu cẩn thận nhìn đôi mắt cô, lúc này mới trịnh trọng nói: “Em đừng nghe ông ấy nói.”
Những lời này tới không đầu không đuôi, Kiều Diệc Khê nhíu mày, không hiểu rõ Chu Minh Tự đang nói gì.
“Nghe ai?”
“Huấn luyện viên.”
Kiều Diệc Khê hoảng hốt: “Anh biết ông ấy tới tìm em?”
“Ừ, nhưng không biết ông ấy nói cái gì ――” chàng trai nhìn vào đôi mắt cô, chậm rãi nói, “Mặc kệ ông ấy nói cái gì, chỉ cần làm em cảm thấy buồn, vậy thì em không cần nghe cũng không cần để trong lòng, cách nói chuyện của ông ấy vốn dĩ đã vậy.”
Kiều Diệc Khê nghiêng đầu, “Sao anh thấy em buồn??”
“Không phải vừa mới khóc?”
“À, em làm ngã cái hộp, không cẩn thận nước bắn lên mặt,” cô lại giơ tay, “Lau một chút thôi, không phải khóc.”
Dừng một chút lại bổ sung, “Em không yếu ớt như vậy.”
Chu Minh Tự: “……”
Lò vi ba đinh một tiếng, là đồ vật đã hâm nóng xong.
Nhưng Kiều Diệc Khê mặc kệ, cô cũng nhớ lại sự việc theo lời Chu Minh Tự vừa nói.
Trong quán cà phê, huấn luyện viên dường như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ để lại một tiếng thở dài.
“Huấn luyện viên cũng cảm thấy chúng ta tách ra thì tốt hơn,” cô mím môi, suy nghĩ có chút hỗn loạn, chỉ thuận miệng nói, “Trên mạng có rất nhiều người cũng cảm thấy như vậy.”
“Anh xem, ví dụ như bây giờ, anh rõ ràng nên đang huấn luyện. Là vì em sao? Bởi vì em nên anh mới trở về, anh không yên tâm em?”
“Giống như lúc này, em thật sự cảm thấy em là một loại gánh nặng,” Kiều Diệc Khê nhẹ nhàng than thở, “Không phải liên lụy anh, chỉ luôn phân tán sự chú ý của anh. Mà anh rõ ràng nên làm chuyện quan trọng hơn mới đúng.”
Cô không phải dễ dàng bị người khác ảnh hưởng, chỉ là trong một giây có quá nhiều âm thanh tham gia, hơn nữa đều vì lập trường tốt cho cậu, làm cho cô có một chút chần chờ ―― cho dù cô đã làm việc làm của trước kia.
“Sau đó thì sao?” Cậu nhíu mày.
“A? Cái gì sau đó?”
“Trong thế giới của anh chỉ có công việc, sau đó thì sao, không có tình yêu, đời này ngoại trừ esport thì không có việc gì khác đáng để anh quan tâm, cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì?”
“Anh có thể yêu đương mà, có lẽ mọi người cảm thấy không phải bây giờ?”
Cô chớp mắt, “Em cũng không biết, em bây giờ hơi rối loạn.”
Cô vốn cho rằng bản thân là người kiên định, cho đến khi nhìn thấy số người bắt đầu bình luận không hề ít, ngoại trừ chúc phúc thì tranh luận nhiều hơn, cô mới hiểu được thì ra tình yêu muốn duy trì dưới áp lực dư luận, là một việc phức tạp khó giải quyết cỡ nào.
Chu Minh Tự đứng trước mặt cô, ngăn trở ánh sáng trút xuống.
Cậu rũ mắt, nói với cô: “Đừng nghe những lời đó, một lời cũng không cần, anh và người trong lời bọn họ nói không giống nhau.”
Kiều Diệc Khê nhìn cậu.
“Tin tưởng bạn trai em, anh ta sẽ thắng, anh ta sẽ làm em yên tâm hẹn hò với anh ta, sẽ làm em quang minh chính đại yêu đương với anh ta.” Ngón tay cậu giật giật, từng câu từng chữ nói.
Sắp tới sẽ có một trận đấu, cậu sẽ dùng biện pháp của mình làm lời đồn dừng lại ―― mà trước đó, cô không thể bị đánh tan.
“Anh có thể gánh áp lực, anh sẽ không mắc sai lầm, yêu đương sẽ không ảnh hưởng anh,” cậu dùng ánh mắt chắc chắn nói với cô, “Em là thứ duy nhất anh không thể nhượng bộ, Kiều Kiều, em không thể dao động.”
Chỉ có em dao động, anh sẽ không chịu nổi.
Cô nâng mí mắt, nhìn thấy sự nghiêm túc lấp đầy ánh mắt chàng trai, chỉ vừa bị bên ngoài dùng sức lay động, lại giống như củng cố sâu hơn trong một giây.
Bởi vì có liên quan đến cậu, cô mới dễ dàng bị bên ngoài ảnh hưởng, nhưng bây giờ cậu đã nói như vậy, cô còn gì để lo lắng chứ.
Cô không nên nghe những lời đó mới đúng, cô hẳn chỉ nên nghe tín hiệu cậu phát ra.
Hẳn nên tin tưởng cậu mới đúng, hẳn nên kiên định ở bên cậu mới đúng, hẳn nên hiểu rõ cậu có chừng mực, biết nên làm việc gì vào thời điểm nào.
Tiếp đón ánh hoàng hôn, cô chậm rãi nhếch khóe môi, gật đầu trả lời cậu ――
“Được.”
Kiều Diệc Khê lắc đầu, tranh thủ thời gian nói: “Vậy anh nhanh về huấn luyện đi, bây giờ không phải giờ nghỉ, chắc chắn chậm trễ.”
“Không phải thời gian gặp mặt bình thường, thì em mặc bikini mời anh xem, anh nên nghĩ cũng không cần nghĩ liền từ chối mới đúng.”
Dừng một lúc, Chu Minh Tự như suy tư gì đó: “Việc đó vẫn nên suy nghĩ lại.”
“……???”
///
Mấy tuần trôi qua, Chu Minh Tự lại rảnh thêm một ngày, cậu về nhà nghỉ ngơi.
Kiều Diệc Khê nhận được tin nhắn thì đến nhà họ Chu tìm cậu, vừa đúng lúc gặp cậu và ba Chu đang bàn tình hình gần đây trong chiến đội.
Tuy trên mặt ba Chu không có quá nhiều cảm xúc, nhưng đã hòa hoãn hơn nhiều so với trước kia, ít nhất ông không ghét bỏ nữa mà sẵn lòng giao lưu với cậu.
Kiều Diệc Khê ăn cơm trưa ở nhà bọn họ, sau đó ba Chu mẹ Chu đi ra ngoài tản bộ, chỉ để lại hai người bọn họ ở nhà chơi.
Kiều Diệc Khê đi vào phòng dành cho khách mình từng ở: “Vẫn giống trước đây à?”
“Ừ, trước kia cảm thấy em sẽ thỉnh thoảng ở lại đây.”
Cô quay đầu lại: “Bây giờ thì sao?”
“Bây giờ mẹ anh cảm thấy,” người nào đó nói, “Lỡ sau này em gả qua đây muốn ở chỗ nàythì sao.”????
Đùa gì vậy???
Kiều Diệc Khê nghiêng đầu: “Này cũng nghĩ quá……”
Cô còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Há Cảo đã lâu không gặp bắt đầu cắn ống quần cô.
Kiều Diệc Khê ngồi xổm xuống chọc nó.
“Đừng chơi với nó nữa,” Chu Minh Tự bắt đầu cắt ngang, “Em không trân quý mỗi một giây ở cạnh bạn trai em sao.”
Cô lẩm bẩm: “Bây giờ em chơi với mèo anh cũng không vui.”
“Chơi nó làm gì, em chơi anh không đủ sao,” Chu Minh Tự đứng trước mặt cô, “Tới chơi anh.”
“Xùy.”
Kiều Diệc Khê gãi gãi cằm Há Cảo, nhìn nó dành tình yêu sâu sắc cho cái quần của mình, nói: “Nhưng em phát hiện, con mèo này rất thích mùi hoa hồng. Lần trước anh không ở đây, lúc em đi lên phát hiện trong túi em có chai tinh dầu hoa hồng, không cẩn thận nhỏ vài giọt lên cục bông, sau đó Há Cảo ôm cục bông kia yêu thích không buông tay.”
Cô cuối cùng cũng biết vì sao Há Cảo thích trộm đồ cô như vậy.
Bởi vì cô thích dùng sữa dưỡng ẩm và mỹ phẩm dưỡng da mùi hoa hồng, nên đồ vật cũng bị lây mùi hoa hồng.
“Anh nói,” Kiều Diệc Khê tiếp tục nói, “Có con mèo bình thường nào thích mùi hoa hồng chứ? Sao có thể có mèo thích hoa hồng?”
“Mỗi con mỗi khác mà,” đối với con mèo của mình, Chu Minh Tự cảm thấy còn tốt chán, “Không phải anh còn thích em?”
Không khí ngưng đọng vài giây.
Kiều Diệc Khê lập tức đứng dậy: “Xùy, anh đây là nói lời ngon ngọt sao?”
Chu Minh Tự lập tức quay đầu đi, “Anh không có.”
Kiều Diệc Khê theo đuổi không bỏ: “Có có, đừng không thừa nhận nữa Tự thần, tới, quay đầu lại cho em xem……”
Chu Minh Tự dùng giọng mũi nói: “Đủ rồi.”
“Đủ chỗ nào,” Kiều Diệc Khê tiếp tục cười tủm tỉm, còn bắt đầu học cách nói chuyện của cậu, “Mỗi con mỗi khác mà, anh còn thích ――”
Còn chưa dứt lời, Chu nào đó thẹn quá hóa giận đè xuống mép giường, nghiêng đầu lấp kín môi cô.
Cô nghẹn ngào hai tiếng, hô hấp tràn ra đều bị môi và răng cậu nuốt hết.
Cậu hôn đến không ôn nhu, nắm chặt cằm cô, đầu lưỡi sau khi dây dưa kéo ra một sợi chỉ trong suốt, cô gần như không phát ra tiếng, gần như hoàn toàn chìm đắm vào nụ hôn như con tằm nuốt chửng toàn bộ lý trí của cô.
Cô vuốt môi hơi đau sau khi bị cắn, chậm rãi hồi phục tinh thần, thầm nghĩ người này là vỏ sò sao, sao lại thích ngậm cắn người khác như vậy.
Lưỡi bị cậu mút đến hơi đau, cô “ưm ưm ưm” phát ra vài tiếng nhỏ bé kháng nghị, Chu Minh Tự thả lỏng lực, thả cô về tổ, lúc này mới hôn ôn nhu hơn trước đó, Chu Minh Tự vòng tay sau thắt lưng cô, cậu ôm cô, sau đó đặt tay cô lên vai mình, Kiều Diệc Khê đã mơ màng đại não thiếu oxy, dù thế nào cũng làm theo cậu.
Vô cùng đơn giản, sự đụng chạm giữa môi và môi như có như không, cậu dán vào khóe môi cô, tiếng hít thở nóng rực phả vào gò má cô.
Cuối cùng Kiều Diệc Khê cũng hơi lấy lại tinh thần, bắt đầu giãy giụa.
Dường như cô cảm nhận được mùi bạc hà, không biết có phải cậu lại ăn kẹo sau lưng cô không, vì thế dò đầu lưỡi ra liếm.
Nhưng không phát hiện viên kẹo nào cả, chỉ không biết chọc cậu chỗ nào, cậu bắt đầu tăng thêm sức lực, cắn đoạn lưỡi muốn làm gì thì làm chưa kịp lui ra ngoài kia, Kiều Diệc Khê nghi ngờ nếu chỗ này là hiện trường PUBG, nếu không làm tốt thì cậu có thể hôn chết cô không.
……
Không biết đã trải qua bao lâu, hình như sau khi một thế kỷ thiếu oxy, cô rốt cuộc cũng bị người kia buông ra.
Giọng nói của chàng trai đã khàn đi rất nhiều, bao bọc lấy tình ý dày đặc, môi dán lên vành tai cô, ướt dầm dề.
“Lần này đủ chưa?”