Kiều Diệc Khê còn chưa kịp phản ứng từ lúc bắt đầu.
Cậu ấy nói gì?
Cho đến khi Chu Minh Tự bấm kèn xe, cô mới bừng tỉnh, nhanh chóng ngồi vào ghế lái phụ.
Không thể không nói, từ cao thủ bắn người đổi sang tài xế thì biểu hiện của cậu vẫn đáng thưởng thức như cũ, không những lái xe vững vàng mà còn nhanh chóng, lúc xuyên qua khu rừng, ngay cả một cái cây hay một hòn đá cũng không đụng trúng.
Sau một lần phanh gấp, xe vừa lúc ngừng sau lưng người kia, Kiều Diệc Khê chạy xuống xe, cất súng, sau đó dùng nắm đấm đánh người.
Ngàn dặm tặng nắm đấm, quà ít tình nặng.
Tuy cô chưa kịp vung tay, người kia đã chết trước.
Chu Minh Tự thấy thông báo tử vong, hỏi cô: “Có đấm được không?”
Cô ngồi xổm xuống nhặt đồ: “Không được, chậm một chút rồi.”
Cậu cười: “Vậy cậu không được buồn bực một ngày.”
“Cũng được.”
“Vừa nghĩ đến Chu Minh Tự có thể làm tài xế cho tớ, hình như không tức như vậy nữa.”
Cô nói.
Cảm giác này đúng là giống như mời Diêu Minh chơi một trận bóng rổ nhàm chán trong trường học, còn gì để hy vọng xa vời chứ?
Chu Minh Tự chưa kịp nói, Mã Kỳ Thành đã phụt cười: “Em gái Kiều đúng là quá biết nói chuyện, rắm cầu vồng (*) này đúng là kế hay.”
(*) Rắm cầu vồng: ngôn ngữ mạng, ý chỉ người hâm mộ khen ngợi thần tượng một cách mù quáng, bất chấp.
Phó Thu gõ vào bàn: “Chơi thì ra chơi đùa thì ra đùa, đừng nói đùa với chị Kiều của cậu. Người từ lúc nào trở thành em gái cậu, tôi khuyên cậu bớt nói nhiều.”
Mã Kỳ Thành: “Luận trình độ chơi game, cậu ấy còn không phải là em gái nhỏ nhất sao.”
Phó Thu xùy một tiếng: “Vậy Mã Kỳ Thành cậu là em trai.”
Mã Kỳ Thành chợt nổi điên: “Cậu mới là cái thá gì! Mắng ai đó?!”
Chu Minh Tự nâng mí mắt lên: “…… Cậu ta nói cậu là gà mờ.”
Phó Thu thở dài nói lời thấm thía, “Có người giống như pháo tinh, động chút đã nổ.”
Pháo tinh: “Được lắm, bây giờ các cậu ghét bỏ tôi chơi game, một tuần sau, ông đây chính là nhân khí vương được toàn trường hoan nghênh nhất, vô số em gái trước xô sau đẩy, chỉ muốn đạt được cơ hội gần gũi với tôi.”
Phó Thu: “Có phải người ngốc đến một cảnh giới nhất định sẽ bắt đầu nằm mơ không?”
“Không phải đâu, tôi nói cho các cậu biết, lớp học cũ tuần sau họp lớp, vậy mà lại mời tôi ở lớp mười, ha ha ha ha tôi thật mẹ nó cười ầm lên,” giọng nói của Mã Kỳ Thành vô cùng đắc ý, “Chính vì không biết có mời được Chu Minh Tự đến không, cho nên bọn họ gọi tôi qua đó, để tôi dẫn bọn họ đi ăn gà.”
Phó Thu: “Cậu cứ may mắn Chu Minh Tự không đi, cậu ta mà đi thì ai quan tâm cậu, giá trị nhan sắc và kỹ thuật của người ta song sát, tôi nghi ngờ đám nữ sinh kia có thể hét đến đèn nhà hàng vỡ mất.”
“Nói thật, Chu Minh Tự cậu rốt cuộc có đi họp lớp không? Tôi một dẫn ba rất mệt, cậu đi một chuyến đi?”
Kiều Diệc Khê nghe bọn họ hàn huyên nửa ngày, lúc này nhìn sang Chu Minh Tự.
Chu Minh Tự đáp lại: “Không muốn đi, quá ồn.”
Mã Kỳ Thành còn đang khuyên cậu: “Cậu thi tốt như vậy cũng không về thăm giáo viên, tôi nghe nói Lý Hoa Vệ nhớ cậu kinh khủng, mỗi ngày ở văn phòng khen cậu cái này tốt cái kia tốt.”
Cô thầm nghĩ, chiêu bài tình cảm như vậy rất ít người không tiếp chiêu.
Quả nhiên, Chu Minh Tự hơi thả lỏng ngón tay, nhường vài bước, “Đến lúc đó lại nói.”
///
Hôm đó lúc về nhà, Kiều Diệc Khê còn chưa buồn ngủ, đơn giản bấm mở ăn gà, dự định tự mình đến sân huấn luyện luyện tập một chút.
Lúc theo chân chơi với bọn họ, đa phần đều là Phó Thu và Mã Kỳ Thành lái xe, Chu Minh Tự quan sát tình huống xung quanh, đôi lúc Chu Minh Tự chỉ cần ngồi trên xe đã có thể giết người.
Còn cô là người ngồi trong xe nghe nhạc, ghế điều khiển cũng chưa chạm vào một lần, lại chưa từng chơi trò chơi lái xe, theo lý mà nói thì đến lúc cho rằng bản thân không biết, gặp phải tình huống khẩn cấp mới nhờ cậu ấy giúp đỡ.
Nhưng bây giờ nghĩ đến, cả xe đạp hay xe máy cô đều biết lái, lái loại xe bốn bánh này hẳn sẽ không quá khó.
Tìm được gara, chọn một chiếc xe thoạt nhìn tương đối kiên cố, cô nhấn nút điều khiển.
Quả nhiên, cô hiểu khá nhanh, hơn nữa xe cũng không hề khó lái như cô nghĩ, ngoại trừ có lần tốc độ quá nhanh mà vọt xuống sông suýt nữa chết chìm, mấy lần còn lại khá thông thuận.
Lại nắm giữ một kỹ năng mới, cô cảm thấy mỹ mãn đặt di động xuống đi ngủ.
Lúc tỉnh lại phát hiện nhận được tin nhắn mới, nói bởi vì sắp xếp cá nhân của giáo viên, lớp đàn violon thứ bảy sửa từ 17:30-20:30 chiều sang 13:00-16:00 giờ.
Hôm thứ bảy cô dậy trễ, mẹ Kiều chừa cơm cho cô xong đã đi đánh bài.
Ngày thường mẹ Kiều bận việc, việc yêu thích duy nhất là đánh bài, nên vừa đến cuối tuần đã vui vẻ chạy đến nhà họ Chu.
Hôm nay thời tiết có chút âm u, cô mở tủ quần áo, chuẩn bị tìm một cái áo thun tay dài.
Quần áo của cô đại khái chia thành hai phong cách, một loại thuộc về tuổi thanh xuân khá đơn giản, áo thun có hoa văn hình hộp sữa phối với quần jean ngắn hoặc chân váy ô vuông, rất thích hợp đi gặp trưởng bối, trong trường hợp không muốn nổi bật cũng xem như là lễ phép.
Còn một loại kia là phong cách thật sự cool girl, áo khoác da màu đen cộng với choker khoen tròn, phong cách thiếu nữ lãnh đạm với áo hai dây màu trắng mặc bên trong, trên cổ tay áo có một cái logo.
Ngay cả Thư Nhiên xem xong tủ quần áo của cô, cũng cảm khái một câu: “Con người của kẹo ngọt cool ngầu quả nhiên không hổ danh, hai loại trạng thái này của cậu thay đổi rất tự nhiên.”
Hai phong cách nhìn có vẻ trái ngược hoàn toàn, nhưng ở trên người cô lại dung hợp đến lạ kỳ, như gãi đúng chỗ ngứa, không hề không khoẻ.
Cô đối xử lễ phép với người khác, lúc cười rộ lên đôi mắt cong cong còn có đồng điếu nho nhỏ trên mặt, làm người khác muốn gần gũi với cô; nhưng ở phương diện nào đó đúng là có khí chất kiêu ngạo không thể kiềm chế, lúc bản thân kiên trì, lại rất soái.
Nghĩ một chút, Kiều Diệc Khê rút cái nón đội lên đầu, mặc một cây đen đi học.
Lúc 3 giờ rưỡi buổi chiều, những giọt nước ấp ủ đã lâu trút xuống ào ạt, mẹ Kiều đang chơi mạt chược nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sao trời vẫn còn mưa chứ?”
Mẹ Chu ra con Bát Văn: “Diệc Khê có mang dù không? Hôm nay con bé có lớp học đàn violon.”
“Không mang, một chút nữa là tan học rồi.” Mẹ Kiều vừa sờ bài vừa đáp, “Tôi còn nghĩ hôm nay ra về sớm, không cần đi đón con bé nữa.”
Mẹ Chu nghiêng người nhìn nhìn, Chu Minh Tự vừa lúc nhíu mày đi ra khỏi phòng, đến ban công lấy dù.
Mẹ Chu: “Con làm gì đó?”
Ngữ điệu của cậu có chút bực bội khó hiểu: “Mua hai hộp kẹo chanh.”
Mỗi người ít nhiều đều có chút thói quen của bản thân, lúc tâm tình kém cậu sẽ ngậm hai viên kẹo chanh cho ngọt miệng để điều chỉnh tâm trạng.
Mới vừa rồi xúc cảm chơi trò chơi không tốt lắm, cậu đưa tay qua sờ hộp kẹo, lúc mở ra thì rỗng tuếch, bị ăn hết rồi.
Xung quanh lại chỉ có một cái siêu thị bán loại này, còn phải đi một đoạn đường mới đến nơi.
Mẹ Chu nghĩ lại thì cảm thấy khá tốt: “Vậy nếu con mua ở cửa hàng tiện lợi trên đường Khả Ninh, Diệc Khê có phải học ở chỗ đó không, con bé không mang dù, con thuận đường thì đón con bé.”
Cậu không tiếp lời, chỉ lấy cái dù màu xanh biển để che rồi đi đến chỗ cửa, tay đặt trên khung cửa thay giày.
Mẹ Chu sợ cậu chỉ lo mua kẹo, giọng nói lớn một chút: “Mẹ nói có nghe thấy chưa, Kiều Diệc Khê ở……”
“Biết rồi.” Bóng dáng của chàng trai thoáng qua ở kẹt cửa, giọng nói hơi khàn khàn.
///
Mưa dai dẳng không dứt mà bắn tung tóe lên dù, con đường xi măng có chút bùn lầy làm cho đường đi vốn chỉ mất mười phút, kéo dài thành gấp đôi.
Hai mươi phút sau cậu đi đến trước cửa của cửa hàng tiện lợi, gập dù lại, mua hết mấy hộp kẹo chanh bạc hà của một nhãn hiệu nào đó.
Sau khi thanh toán, cậu một tay xách cái túi, ngón cái của một tay khác đẩy nắp hộp kẹo, đổ vào miệng một viên.
Viên kẹo sáng bóng nghiền dưới môi cậu, yết hầu cậu hơi chuyển động, sau đó dứt khoát đóng hộp kẹo, ném vào túi xách.
Nhân viên cửa hàng không nhịn được nhìn chằm chằm cậu.
Sao lại có người ăn kẹo cũng gợi cảm như hút thuốc, trêu chọc mang theo tính lãnh đạm, như có như không lại không chút để ý.
Chu Minh Tự cắn viên kẹo ở phía sau răng cấm, mở dù đi về hướng nhà cậu, đi được hai bước mới nhớ tới gì đó, xoay người rẽ trái.
Lúc Kiều Diệc Khê tan học mưa cũng hơi giảm bớt, tuy còn lớn, nhưng đã đỡ hơn so với trước đó.
Cô suy nghĩ xem mẹ Kiều chắc còn đang ngao du vui vẻ trong hồng trung lại tử cống (*), cô lại không mang dù, dứt khoát chờ nửa tiếng sau hết mưa rồi về.
(*) Hồng trung lại tử cống nằm trong cách chơi mạt chược của Vũ Hán.
Cô vừa muốn bắt đầu một ván trò chơi để giết thời gian, có người vô cùng lo lắng chạy tới.
“Kiều Kiều, tiểu soái ca ở bên ngoài chờ cậu mấy phút rồi, sao cậu có thể ngồi chơi bình thản như vậy?”
Cô nghiêng người nhìn ra bên ngoài, Chu Minh Tự một tay xách túi đồ, giơ dù đứng giữa màn mưa, mày nhíu lại rất sâu. Mưa bụi từng đợt bốc hơi lên tạo thành lớp sương mù, bao bọc lấy thân hình cậu càng thêm thon dài và mạnh mẽ.
Em gái mặc váy chấm bi đỏ nói: “Anh ấy hôm nay thật hung dữ.”
Vốn tưởng rằng em gái sẽ sợ hãi, ai ngờ cô ấy càng hưng phấn đỏ mặt: “Phắc, dữ cũng mẹ nó thật đẹp trai.”
Kiều Diệc Khê:??
Cô nghĩ đến có mấy video do fans quay khoảnh khắc lúc thần tượng nhíu mày hoặc tức giận, trọng điểm của fans ở phía dưới cũng hoàn toàn lệch hướng, hô to: 【 Tới hung dữ với em! Anh trai hung dữ với em đi a a a a em có thể!! 】
Nhíu mày là thiên phú trời ban đặc trưng thể hiện độ ngầu của soái ca.
Thu dọn đồ trên bàn, Kiều Diệc Khê cõng cây đàn bước loạng choạng quẹt phải trước người cậu: “Lại bị mẹ cậu ra lệnh làm cu li sao?”
Vẻ mặt cậu không vui vẻ gì cho cam, nặng nề “ừm” một tiếng, đưa cho cô cây dù vừa mua.
Kiều Diệc Khê nhướng mày: “Tâm tình không tốt?”
Cậu không nói chuyện, chỉ ngẩng đầu nhìn cô một cái.
“Đều viết lên mặt hết rồi,” cô chỉ vào chân mày cậu, “Dáng vẻ này của cậu còn sâu hơn so với Tinh Vệ lấp biển.”
Giọng nói của Chu Minh Tự khàn khàn như vừa được mài dũa: “Xúc cảm trò chơi quá kém.”
“Ăn gà sao?”
“Ừm.”
Kiều Diệc Khê chưa từng có loại cảm xúc này, cô chỉ lấy trò chơi làm tiêu khiển, thắng hoặc thua cũng không có cảm giác quá lớn.
Nhưng cậu ấy ở phương diện này hình như rất nghiêm túc, bởi vì để ý, cho nên mới yêu cầu kết quả.
“Này cũng bình thường, ai đều phải xem phát huy,” cô hỏi, “Là rơi xuống đất thành hộp sao?”
Bản thân cô lúc bắn cũng thường xuyên rơi xuống đất chết, cũng chẳng sao cả.
Chu Minh Tự: “Vậy cũng không đến mức đó, ba lần đều hạng sáu.”
“………………”???
Kiều Diệc Khê cảm giác bản thân như bị lừa gạt tình cảm.
Cậu nhìn dáng vẻ muốn nói lại thôi của cô, nói: “Muốn nói gì?”
“Cậu biết cảm giác bây giờ của tớ là gì không.”
“Cái gì?”
“Chính là loại, sắp có điểm thi rồi, bạn bè nói bản thân thi không tốt khóc đến mức bù lu bù loa, tớ an ủi nửa tiếng đồng hồ, kết quả phát hiện ra cô ấy hạng nhất cả lớp.” Cô mỉm cười, “Thật tốt, các cậu đúng là không lập nhóm đến sỉ nhục tớ chứ?”
Chàng trai sững lại một lát, đột nhiên bị cô chọc cười.
Có lẽ ăn kẹo chanh đến cuối viên rồi, mưa to rốt cuộc thu bớt không ít, tâm tình của cậu vậy mà lại kỳ diệu đổi hướng.
///
Trên đường trở về mưa cũng ngừng rồi, Kiều Diệc Khê đi được nửa đường đã thu dù lại, đem dù vắt lên khuỷu tay của mình.
Lúc sắp đi đến cửa dưới lầu, Chu Minh Tự nhận được điện thoại của Mã Kỳ Thành: “Tối hôm nay họp lớp cậu cũng biết, cậu có tới không đấy?”
Chu Minh Tự đang muốn trả lời, bên kia tiếp tục nói: “Tớ vừa đụng phải lão Lý, ông ấy đúng là rất nhớ cậu, tớ nói chắc cậu không tới, ông ấy còn có vẻ rất mất mát.”
“Xem vậy,” cuối cùng cậu vẫn nói, “Chủ yếu là kẹt xe.”
Bây giờ sắp đến giờ tan tầm, thời gian kẹt xe sắp đến, càng không nói đến vừa nãy mới mưa một trận, tình hình giao thông càng tệ hơn.
Kiều Diệc Khê như đang suy tư gì đó, sau đó mới hỏi: “Kẹt xe cậu sẽ đến trễ sao?”
“Sẽ rất trễ, chi bằng không đi.”
Cô nhìn thoáng qua dòng xe cộ phía sau, thuận miệng nói: “Cũng đúng, loại tình huống này chỉ có lái motor mới không kẹt.”
“Cậu đi không,” cô ngẩng đầu nhìn cậu, “Thầy giáo của cậu không phải rất nhớ cậu sao?”
Cậu chuyển hộp kẹo trong tay: “Nhưng tôi ghét kẹt xe.”
Kiều Diệc Khê trả lời rất nhanh, ánh mắt xẹt qua đống xe kia: “Lái motor đi.”
“Tôi không biết lái.”
Cô nhớ tới trước đó lúc học trượt ván có mượn chiếc motor chưa trả lại, lúc này vừa lúc có cơ hội.
“Tớ biết.”
Cô gái đi đến cạnh xe, tiêu sái xoay người sải bước vào chỗ ngồi, giọng nói trong trẻo, đuôi mắt cong lên một cái ——
“Tới đây, Tiểu Kiều tỷ tỷ dẫn cậu bay.”
Tác giả có lời muốn nói: Chu Minh Tự: vợ ơi, kịch bản của hai đứa mình có phải ngược rồi không?
Không tồn tại, Tiểu Kiều tỷ tỷ của chúng ta lại ngọt lại soái [doge]