05. / Ăn giấm. /
Lúc phát hiện quả cam của mình rơi trên bàn phím, đánh ra một chuỗi kỳ quái gì đó, trong khoảnh khắc câu kia bao gồm từ khóa "Em thích anh" làm cho Thư Nhiên ngơ ngác.
Cô đánh chết cũng không nghĩ đến, những lời này lần đầu tiên xuất hiện giữa mình và Trịnh Ngữ, lại là dưới tình huống như vậy ——
Cô chưa chuẩn bị tốt, tình cảm cũng chưa tích đủ, còn chưa biết Trịnh Ngữ có thích cô hay không.
Hơn nữa quả cam còn bị bàn phím đập trầy vỏ ngoài.
Tất cả những thứ này là hiện thực mờ ảo gì vậy.
Đương nhiên, Thư Nhiên tuyệt đối sẽ không làm chuyện không nắm chắc, cũng tuyệt đối không dưới tình huống nguy hiểm có khả năng bị Trịnh Ngữ từ chối như vậy, để cho sự ngoài ý muốn trở thành chướng ngại vật trong đoạn cảm tình này.
Dù sao không phải hai người còn chưa tới bước tỏ tình sao.
Thế là cô nhanh tay nhanh mắt thu hồi câu đó.
Giữa lúc cô sờ vào quả cam có ý thức gây rắc rối mạnh của mình, lúc cô chuẩn bị ăn hết nó thì nhìn thấy Trịnh Ngữ nhắn lại.
Anh nhắn lại cực kỳ nhanh, chắc hẳn đã nhìn thấy cô —— à không phải, nhìn thấy tin nhắn trái cam "gửi tới", sau đó chỉ nhắn lại cô ba dấu chấm hỏi ngọt ngào.
【 ? ? ? 】
Thư Nhiên nghẹn một chút, đương nhiên không thể nói đây là do quả cam rơi trên bàn phím đánh ra, nếu nói ra thì ngay cả cô cũng không tin, chứ đừng nói gì là Trịnh Ngữ.
—— Nếu không phải đã tự mình trải qua, thì ngay cả ký hiệu trùng hợp này, nhìn thế nào cũng giống như là cái cớ sứt sẹo sau khi tỏ tình thất bại, căn bản mẹ nó một chút cũng không bình thường.
Thế là cô nhanh trí tìm một cái cớ bình thường ——
【 Cháu gái em vừa chơi điện thoại của em, nó cho em xem mấy từ nó mới học gần đây. Quấy rầy đến anh rồi, ngại quá. 】
Cụm "từ mới học" rất có hàm ý, dường như chỉ hướng vào ba chữ mờ ám nào đó, nhưng cô không chỉ ra, cũng không giấu đầu hở đuôi nói lần thứ hai. Chỉ rất bình tĩnh nói lời xin lỗi, không hề có chút tâm tư hoảng loạn lúc bị phát hiện.
Bởi vì cô biểu hiện quá tốt, Trịnh Ngữ đương nhiên tin lý do này.
Vốn cũng kỳ lạ, đang yên đang lành sao cô có thể gửi loại vật này, một chút dấu hiệu không có, không phải là tính cách của cô.
Thì ra là cháu gái đang nghịch di động của cô.
Trịnh Ngữ âm thầm ở trong lòng đồng tình, gửi qua đó một câu: 【 Không sao. 】
Thư Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra Trịnh Ngữ cũng tin.
Cô ngầm xoay chuyển đề tài: 【 Hôm nay có rảnh không? Gà chứ? 】
【 Chờ một lát, 】 anh nói, 【 Hai tiếng sau. 】
Thư Nhiên liên hệ trên dưới, cực kỳ nhanh trí nhắn lại: 【 Được, vậy em chơi thêm một lúc với cháu gái em. 】
Ăn xong quả cam, lại xem hết một tập game show truyền hình thì Trịnh Ngữ đã tới tìm cô.
【 Đợi lát nữa anh của em mới đến, có muốn chơi trước không? 】
Hiện tại hai người cũng còn là quan hệ mới lạ nữa, vừa lúc không có mặt Thư Úy, cô còn có thể có thế giới hai người với Trịnh Ngữ.
Cô suýt chút nữa đã muốn đánh "Đừng gọi Thư Úy, để anh ấy tự sinh tự diệt đi", kết quả lời đã đến trước miệng nhưng còn sợ nên không dám gửi đi, nói với anh: 【 Vậy chúng ta chơi trước! 】
Trịnh Ngữ dẫn cô đi vào chiến trường kích thích, chuẩn bị nhảy dù trước, cô tò mò hỏi anh: "Trong khoảng thời gian này luôn bắt anh chơi trên điện thoại, anh có thấy phiền không?"
Trịnh Ngữ ngừng một lúc: "Là sao?"
"Thì... Chẳng phải các anh đều chơi trên máy tính sao? Chơi trên điện thoại có lẽ sẽ có chút ngu ngốc?" Cô nói thăm dò, "Hơn nữa em... Hình như còn rất gà mờ."
Trịnh Ngữ còn chưa kịp nhắn lại cô, lại nghe cô tự mình bổ sung: "Hình như rất tệ."
Trên phương diện chơi game này, cô và Kiều Diệc Khê là mẹ truyền con nối, cả hai đều dở tệ, dường như lúc xuất xưởng bị cài đặt bug trong trò chơi như nhau.
Nghe lời cô nói, Trịnh Ngữ mỉm cười, sau đó nhắn lại: "Sẽ không, chơi với em còn khá vui."
"Hơn nữa chơi trên máy tính nhiều rồi, thỉnh thoảng thay đổi cũng không tệ."
Anh ấy tổng cộng nói hai câu, nhưng dường như Thư Nhiên đã không nghe được âm thanh ở phía sau nữa, tất cả tinh thần đều bị câu "Chơi với em còn khá vui" kia hấp dẫn.
Đây là gì? Đây là gì? Bỏ bốn lên năm này chính là tỏ tình!
Chơi với cô khá vui... Có phải có nghĩa là anh ấy vẫn có... thiện cảm với cô không?
Mặc kệ loại thiện cảm này là trên phương diện nào, nó cũng đủ làm cho cô vui vẻ một lúc rồi.
Hơn nữa, dù cho phần thiện cảm này không phải liên quan đến tình yêu, lúc này cô cũng không thèm quan tâm đã tăng vọt adrenaline, muốn phân loại nó vào hạng mục mờ ám.
Trịnh Ngữ đang nhảy dù, nghe thấy bên cô truyền đến tiếng bịch bịch bịch.
Trịnh Ngữ hỏi: "Đang làm gì?"
"A, có thể nghe thấy sao?" Thư Nhiên dừng một lúc, ngượng ngùng nói, "Em đang chạy bộ trong nhà."
"Bỗng nhiên chạy bộ làm gì?"
—— Em kích động.
Thư Nhiên mím môi, không nói thật: "Em, em giảm béo."
Con người Trịnh Ngữ có rất nhiều ưu điểm, dễ tin người khác là một trong số đó.
"Ừm," anh ấy không hề nghi ngờ đối với lời nói của Thư Nhiên, "Đợi lát nữa dừng một chút."
"Thế nào?"
"Chạm đất rồi," anh nói với giọng chân thành, "Không dừng lại chơi game? Tốt xấu gì cũng là xạ thủ đứng đầu cả nước."
"..."
Sau đó bầu không khí trong vòng trận chung kết rất hồi hộp, trong một vòng tròn nho nhỏ mà chứa mười mấy người, Thư Nhiên chạy theo Trịnh Ngữ.
Sau khi anh xóa sạch một người bên cạnh vòng tròn, mang theo Thư Nhiên núp phía sau tảng đá.
Chỗ đó vừa vặn có một cái hộp, người nọ vừa bị bắn chết khá màu mỡ\, Thư Nhiên nhịn không được muốn đến đó nhặt đồ.
Trịnh Ngữ nhắc nhở cô: "Em cẩn thận một chút, bên kia có người."
"Em sắp rồi." Cô nhặt đến mức quên trời quên đất, suy nghĩ có cần đổi cây súng không.
"Vòng bo tới rồi, đừng nhặt nữa, qua đây đi."
Cô còn chưa kịp đáp lại, chẳng qua là do dự một chút mà đã bị người khác cạch cạch bắn hai phát súng, máu cũng giảm xuống chỉ còn một phần ba.
Cô đang chuẩn bị chạy, vòng bo lại tới gần, mấy vòng bo cuối cùng cực kỳ đau, không chỉ đau mà còn nhanh, cô còn chưa kịp chạy, cứ như vậy chết toi tại chỗ.
Trịnh Ngữ: "......"
"Vừa nãy không phải bảo em chạy?" Anh nghĩ đến cô đứng ngơ ngác vừa nãy, nói, "Vừa nãy do dự cái gì? Không tìm được anh?"
"Không phải... Em suy nghĩ có nên đổi cái mũ hay không."
"Em là mũ cấp hai, anh ta cũng vậy, có gì đáng để đổi?" Anh nói, "Anh nhớ em còn đầy máu."
Thư Nhiên nói: "Cái em đội màu trắng mà, muốn đổi cái đen."
Anh không hiểu: "Vì sao?"
"Cảm giác màu đen hợp với bộ trang phục hôm nay của em hơn."
"............"
Trịnh Ngữ nghe xong thì ở bên kia trầm mặc, Thư Nhiên nghĩ đến trước đây cô cũng vậy, cũng cười nhạt khi nghe đám Nguyễn Âm Thư xem loại trò xạ kích này thành trò chơi thay đổi quần áo của con gái, kết quả bây giờ bản thân cũng biến thành như vậy, không biết các cô ấy nếu biết được sẽ cười mình thế nào.
Cô nhìn màn hình, có chút ngơ ngác suy nghĩ vì sao cô lại đặc biệt để bụng loại chuyện này.
Trước đây cô đam mê hóa trang nhân vật trong trò chơi thành một người đen từ trên xuống dưới để đi khắp nơi dọa người, bây giờ ngày nào thu thập mấy món đồ trắng trẻo, định kỳ thay đổi ngoại hình, còn đổi cả kiểu tóc.
... Hôm nay cũng vì đổi mũ mới bị bo độc chết.
Có lẽ là bởi vì có người thích, nên cũng bắt đầu coi trọng ngoại hình, muốn lúc nào cũng lấy vẻ ngoài đẹp nhất xuất hiện trước mặt anh.
Cho dù là trong trò chơi đi nữa.
///
Bởi Thư Nhiên chết quá sớm trong ván đầu tiên, ván thứ hai cũng gặp lại cảnh tượng như trước, Trịnh Ngữ nhìn cô đứng trước cái hộp do dự phân vân, liền đơn giản nói: "Em cứ từ từ."
Thư Nhiên sững lại: "A?"
Trịnh Ngữ chậm rãi nói: "Để chúng ta bị nhiều người phát hiện một chút, sau đó em đi trước, để lại một mình anh bị bốn đội giáp công."
"..."
Mặc dù biết anh ấy có thể đối phó với tình huống vướng tay chân như vậy, nhưng cô vẫn hơi mềm lòng, sau đó chạy đến núp kỹ bên cạnh anh.
Cuối cùng còn tức giận cắn răng nói: "Anh sử dụng khổ nhục kế với em?"
Trịnh Ngữ cười một lúc: "Anh ăn ngay nói thật."
Sự thực chứng minh rằng khổ nhục kế này vẫn rất dùng được, mấy phút sau, Thư Nhiên cũng nghe lời hơn, không còn chạy loạn khắp nơi, cũng không thả lỏng cảnh giác đi nhặt một cái hộp rất lâu, mà là lúc nào cũng đi theo sự lãnh đạo của Trịnh Ngữ, cuối cùng sống đến khi ăn gà.
Trước đây cô cảm thấy trốn sau lưng đàn ông sẽ rất uất ức, nhưng bây giờ cảm thấy nhìn bờ vai và bóng lưng của anh, cũng có niềm vui nhỏ bé khác lạ.
Khi trận này kết thúc, cô nghe thấy bên anh luôn có tiếng rung, hỏi một câu: "Bên anh sao vậy? Có người gọi điện thoại sao?"
"Ừm."
"Sao không bắt máy? Đã gọi mấy cuộc rồi đó?"
"Năm."
"Vậy nghe máy đi, " cô cho rằng anh vì dẫn mình chơi game nên mới không nghe điện thoại, lúc này mới tạm dừng rồi nói, "Gọi năm cuộc, hẳn là có chuyện gì gấp."
Cuộc gọi này là bạn nối khố của Trịnh Ngữ gọi tới, Trịnh Ngữ cũng không tin cậu ta có thể có chuyện gì gấp, chỉ là ngạc nhiên, một chút chuyện nhỏ cũng làm như sắp đến ngày tận thế.
Nhưng Thư Nhiên cũng nói như vậy, Trịnh Ngữ liền nghe máy.
Giọng nam ở bên kia dũng mãnh đi vào lỗ tai, hoàn toàn khác với âm lượng của con gái, Trịnh Ngữ nhíu mày, cách di động ra xa anh một chút.
"A! Ngữ ca! Tôi phải làm sao đây! Làm sao đây hu hu hu hu!!!"
Trịnh Ngữ không nhúc nhích chân mày: "Lại xảy ra chuyện gì?"
"Tôi thất tình, tôi đau khổ quá, dằn vặt quá, giày vò quá, khốn đốn quá, cứu tôi với."
"......"
"Thất tình thôi mà cậu khóc thành như vậy?"
Anh không tắt mic trong trò chơi, tự nhiên Thư Nhiên có thể nghe thấy anh nói chuyện, ở bên kia nói: "Thất tình cũng rất đau khổ, anh cần dùng tấm lòng bao dung đi an ủi."
"Được," Trịnh Ngữ bóp bóp sống mũi, đáp lại cô, "Anh bao dung."
Thế là cứ bao dung như vậy, đối diện còn làm quá hơn, nói liên tục mẹ anh ta hai mươi phút vẫn chưa xong, không ngừng gào khóc, hát từ trường hận ca cho đến tỳ bà, rất rõ ràng là không có gì để nói.
Thư Nhiên thấy Trịnh Ngữ không nói lời nào, cảm thấy mình ở đây có vẻ không tiện, dù sao thì có rất nhiều lời không tiện nói trước mặt cô, thế là cô nói: "Anh an ủi bạn bè anh trước đi, an ủi xong rồi nói, em nghỉ trước đây."
Thế là thoát khỏi trò chơi.
Cô vừa rời khỏi, Trịnh Ngữ mới lạnh lùng hỏi đối diện: "Nói một đống lời vô ích, rốt cuộc cậu muốn thế nào?"
Người này thế nào anh còn không rõ ràng sao, thất tình đau khổ là giả, vì để xây dựng biểu hiện giả dối cho sự đau khổ của bản thân muốn nhờ vả anh mới là thật.
Quả nhiên bên kia lập tức "nín khóc mỉm cười": "Mang tôi chơi game đi, chúng ta đã lâu không chơi game!"
Trịnh Ngữ thở dài một tiếng, không nói chuyện.
"Chơi trên điện thoài, chỉ hai ván, chúng ta chơi giả lập," bạn nối khố ho hai tiếng, "Tôi bảo đảm, tôi cầu xin cậu, nể mặt tôi thất tình..."
Vừa nói xong, thông báo lời mời từ bạn nối khố cũng bay tới.
Anh bất đắc dĩ, nhìn Thư Nhiên cũng thoát game rồi, đành tiếp nhận: "Chỉ chơi hai ván."
"Được!"
Anh trực tiếp bị kéo vào, hệ thống tự động bấm chuẩn bị, sau khi tiến vào trò chơi hai mươi giây, anh mới phát hiện trong đội ngũ còn có hai cô gái.
Hai cô gái kia hẳn là chung một phòng ký túc xá, còn đang nói chuyện phiếm.
Trịnh Ngữ hỏi bạn nối khố: "Cậu ghép ngẫu nhiên?"
"Không có, tôi dẫn em gái số một, số hai là bạn cùng phòng cô ấy, nghe nói có đại lão ở đây, nên tới đây." Bạn nối khố cười hì hì, điên cuồng ám chỉ, "Có em gái còn không tốt?"
Nghe được một lúc thì Trịnh Ngữ đã hiểu, số một là đối tượng mới bạn nối khố tìm được sau khi chia tay, bạn cùng phòng số hai tạm thời không có chủ.
Số một số bốn nói chuyện khí thế ngút trời, em gái số hai nghe một lúc cũng hơi rục rịch, vừa vặn nhìn thấy Trịnh Ngữ một người diệt một đội, vội vàng khen: "Anh trai số ba thật lợi hại, giọng nói cũng dễ nghe."
Bạn nối khố vừa nghe, vội vàng chen miệng: "Còn chưa có bạn gái đâu, nhìn khá đẹp trai."
"Thật à, đẹp trai bao nhiêu?"
"Đặc biệt đẹp trai, cái loại có thể dựa vào mặt ăn cơm."
Em gái số hai vừa nghe thì có chút động lòng, nhanh chóng chạy đến trước mặt Trịnh Ngữ bắn ra hoa đào: "Vậy... Anh trai số ba, thêm WeChat nhé?"
Trịnh Ngữ dừng ngón tay đang đặt trên bàn phím một chút, nhìn thấy cái mũ cấp hai màu đen trên mặt đất, không hiểu sao lại nghĩ tới Thư Nhiên.
Anh nói: "WeChat đầy người rồi."
Ý là không thêm.
Bạn nối khố mắng anh không hiểu phong tình, "Đầy thì xóa một người không được sao?!"
Trịnh Ngữ không đáp lại, xem như là im lặng từ chối.
Chỉ là không ngờ rằng thái độ từ chối của anh đã rất rõ ràng, nhưng cô gái kia dường như không biết nhụt chí, dọc đường đi đều tìm anh nói chuyện, vẫn luôn đi theo sau anh.
Có lẽ là đại lão không dễ có được, cô không muốn vứt bỏ đơn giản như vậy.
Mà bên kia, lúc Thư Nhiên nhìn vào di động, phát hiện đã qua nửa tiếng đồng hồ, nghĩ rằng bên Trịnh Ngữ hẳn là xong việc rồi, chuẩn bị gửi tin nhắn cho anh.
Trước khi gửi tin nhắn, cô đăng nhập vào trò chơi trước.
Kết quả phát hiện có một bạn tốt đang online.
Mở ra xem thử, lại là Trịnh Ngữ.
Không phải đang an ủi bạn bè thất tình sao, sao bỗng nhiên đi chơi game rồi?
Không phải hẹn trước đợi lát nữa nói tiếp với cô sao?
Lẽ nào anh ấy cảm thấy... Thời gian dành cho cô hôm nay đã đủ rồi, cho nên đi vào thời gian của mình?
Trong lòng Thư Nhiên không biết nên có mùi vị gì, bấm vào quan sát, xem anh đang làm gì.
Anh chơi hình thức bốn người, đã chết hai người, còn sót lại một em gái.
Cả hành trình em gái đều đi phía sau anh, không giống như hoàn toàn không biết gì, bởi vì Trịnh Ngữ luôn có thói quen một người chơi hình thức bốn người, sẽ không chơi với những người khác, huống chi em gái này còn theo sát anh ấy như thế.
Làm gì thế... Cô đợi nửa ngày, vừa online đã phát hiện anh ấy đang dẫn cô gái khác.
Vừa rồi còn nói với cô cái gì mà "chơi với em rất vui", vô cùng vui vẻ ở đó nói đùa với cô, còn dùng khổ nhục kế với cô —— đây rõ ràng là chắc chắc bản thân có một vị trí nhất định trong lòng đối phương nên mới dám dùng.
Cô cảm giác bản thân bây giờ giống như đứng trước cửa công viên giải trí, kết quả phát hiện ra bản thân lầm tưởng, thật ra thì ngay cả tuyến xe buýt đi đến công viên cô còn chưa lên được.
Thư Nhiên bĩu môi, không dự định làm bản thân không thoải mái nữa, thoát khỏi quan sát đi vào sân huấn luyện phát tiết.
A, đàn ông —— lời nói đàn ông, một câu cũng không thể tin.
Hai phút sau khi cô đi vào sân huấn luyện, Trịnh Ngữ chơi xong một trận bị cưỡng ép liền thoát ra ngoài.
Bạn nối khố gửi tin nhắn cho anh: 【 Không phải còn một trận sao? 】
Anh nói, 【 Không chơi nữa. 】
Không phải đứa con gái nào líu ríu bên tai anh thì anh đều chịu được.
Ván này anh chơi không thoải mái.
Anh chuẩn bị nói mình hết bận với Thư Nhiên, vừa liếc qua đã nhìn thấy cô đang trong sân huấn luyện.
Anh bấm vào xem, phát hiện cô đang lái xe vọt thẳng xuống sông —— như đang phát tiết.
Xe rơi xuống sông, cô cũng chìm theo, giữa lúc nhân vật sắp ngạt thở, cô mới chậm rãi nổi lên.
Trịnh Ngữ xem mà không nói gì.
Nhìn thì cô không giống như đang luyện lái xe, dù sao cũng không có ai lái xe thẳng như vậy, giống như muốn tìm chỗ chết vậy.
Qua một lúc sau, cô bò lên bờ, mặc dù cách một màn hình, không hề có bất kỳ cảm thụ trực quan nào, nhưng không hiểu sao anh cảm thấy cảnh tượng này rất quen thuộc, giống như báo thù trong phim truyền hình, nhân vật chính nhận hết mọi cực khổ rồi sống lại... Chuẩn bị trả thù tra nam và tiểu tam.
Thư Nhiên lấy súng, đi đến trước bia ngắm.
Ngay từ đầu Trịnh Ngữ đã không hiểu cô đang bắn loạn xạ cái gì, một lúc sau mới phát hiện, cô bắn hai chữ cái tiếng Anh ZY, có lẽ là tên của anh.
Ngay sau đó, cô lại bắn WHKAD, anh suy nghĩ một lúc lâu, mới nhớ ra đây là ID của người số hai anh nói chuyện ban nãy.
Có ý gì, cô nhìn thấy trận kia của anh sao?
Bây giờ cô đang làm gì? Luyện tập? Luyện tập lực khi bắn của súng? Bắn cự ly xa?
Lúc Trịnh Ngữ đang cảm thấy kỳ lạ, phát hiện cô thay sang súng có thể chứa năm mươi viên đạn, sau đó ngắm vào tấm bia viết tên anh và số hai, một loạt thao tác mạnh mẽ như hổ, như sắp đánh nát cái bia ngắm kia.
Bắn đến khi lòng đầy căm phẫn chuyển thành mồ hôi nhễ nhại cạn kiệt sức lực, nhìn thấy mà giật mình.
Ngay sau đó, cô lấy quả bom ra, ném vào chỗ đó ——
Nổ tan tành bia ngắm kia : )
Trịnh Ngữ: ? ? ? ? ? ? ?