05. / Tôi chờ em. /
Cho đến bị Thư Úy đẩy mạnh vào ghế phụ thì Hướng Mộc vẫn còn ngây ngốc.
Cô hỏi: "Sao anh ở đây?"
Hoặc là nói... Làm sao biết cô ở chỗ này?
"Thư Nhiên nói cho tôi."
"Thư Nhiên nói cho anh cái này làm gì?"
Cô đang nói câu này thì di động rung lên, nhận được một cú điện thoại do Thư Nhiên gọi tới.
"Gặp Đinh Huyền sao?"
"Gặp được, nhưng mà," Hướng Mộc ngày càng kỳ lạ, "Làm sao cậu biết Đinh Huyền sẽ đến?"
"Lúc chúng tớ quay về ăn cơm trưa thì nghe thấy, vì bọn họ ngồi ngay cạnh chúng tớ, Đinh Huyền đi với nhỏ nào đấy, Khương Nghệ phải không, còn vừa nói vừa cười. Âm Thư nghe bọn họ nói muốn đi tiêm vắc-xin phòng bệnh ung thư cổ tử cung, tớ vừa nghĩ các cậu rất có thể đụng phải, lỡ như đụng phải còn không phải bị đè chết sao..."
"Cho nên tớ liền hỏi anh tớ có thể đi xem thử không, mà vừa đúng dịp anh rảnh, nên tớ bảo anh ấy đi xem thử."
"Cậu thấy anh tớ không?"
"Nhìn thấy," cô mím môi, "Bây giờ tớ đang trên xe."
"Anh tớ giúp cậu đấu trí đôi cẩu nam nữ kia sao?"
"... Ừm."
"Thế nào, có phải Khương Nghệ bị hù chết không, có phải Đinh Huyền cũng hận đến mức nghiến răng nghiến lợi không?!" Thư Nhiên rất tự đắc, "Có phải Nhiên Nhiên là đồng đội tốt nhất Trung Quốc không, ngay cả loại việc này cũng có thể đoán trước được, ngay cả loại việc này cũng có thể có cách giúp cậu giải quyết, quá dữ mà!"
"Đúng vậy, thần thánh."
Cô cũng biết ngay cả Khương Nghệ cũng giẫm đạp cô để nhận được cảm giác ưu việt.
Nhưng mà... Có loại việc như việc này thì cũng là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, cô cho rằng Khương Nghệ ít nhiều gì cũng còn chừa chút tình cảm, nhưng không biết người ngoài đã sớm nhìn thấu cách làm người của Khương Nghệ.
Thư Nhiên tiếp tục tự vuốt đuôi mèo: "Được rồi, cậu đã thắng, vậy tớ cúp đây."
Người trong giang hồ luôn luôn xem trọng thắng thua, nếu đã biết Hướng Mộc sẽ phải chiến đấu với bạn trai cũ trong trận này, cuối cùng đạt được thắng lợi có tính nghiền áp, điều này làm Thư Nhiên hài lòng cúp điện thoại.
Sau khi điện thoại ngắt kết nối, Hướng Mộc vô thức nghịch ốp lưng di động, vừa tháo ra lại gắn lại, gắn lại rồi thì đè lại.
Thư Úy bắt đầu phần của chính mình: "Nam kia là ai?"
Hướng Mộc thầm nghĩ ngay cả anh ta là ai cũng không rõ ràng mà cũng tới cứu cánh, ngài cũng thật sự đủ khoan dung.
"Bạn trai cũ."
Anh nâng chân mày.
"Nữ thì sao?"
"Bạn bè cũ, bạn gái bây giờ của bạn trai cũ." Cô đưa ra hai câu trả lời.
Người đàn ông ngẫm lại một lúc lâu, mới từ từ nói: "Ui, chuyện này đúng là một mối quan hệ rắc rối phức tạp, nghe là biết chuyện cũ rất kích thích rồi."
"Nói thử xem," Thư Úy nói, "Chuyện em và bạn trai cũ."
Hướng Mộc ngẩng đầu: "Không có gì để nói, đều là chuyện đã qua."
Cần gì phải một lần lại một lần vạch trần vết sẹo trước đây.
Nhưng mà đối với câu trả lời này của cô, Thư đại công tử đương nhiên không hài lòng rồi.
"Tôi vừa mới bấm còi."
Hướng Mộc không thái hiểu ý tứ của anh: "Thế nào?"
"Ở đây không cho phép bấm còi, bắt được sẽ phạt tiền."
"..."
"Cho nên nói, tôi đây chính là mạo hiểm phạt tiền để chống lưng cho em," người đàn ông vẻ mặt thương tiếc, "Kết quả ngay cả chuyện xưa mà em cũng không muốn chia sẻ với tôi."
"Anh mua KFC còn mua cả thùng sao, còn đòi chia sẻ..."
Nói còn chưa dứt lời, Hướng Mộc cảm thấy còn có chuyện quan trọng hơn cần làm rõ: "Anh mua được Lamborghini nhưng lại không đóng nổi hai trăm tệ tiền phạt???"
Người bên cạnh rất thản nhiên gật đầu: "Đúng vậy."
Hướng Mộc nhìn anh một giây với biểu tình phức tạp, khó có thể tưởng tượng được loại người tiền đến chuột rút như người này rốt cuộc là lấy thái độ gì để nói ra loại chuyện ma quỷ như "Tôi không có tiền".
Cô chuẩn bị mở ví tiền nhìn thử mình có hai trăm tệ tiền mặt hay không.
Tay đang vào túi thì người đàn ông khó chịu híp mắt lại, đầu lưỡi lướt qua răng cấm phía sau.
"Con mẹ nó nếu em còn dám cho tôi tiền, tôi liền ném em xuống xe."
Hướng Mộc ngưng lại, vừa lúc trong túi, trùng hợp, lại —— có hai trăm tệ.
Hai trăm tệ của định mệnh.
Cô rút hai tờ tiền giấy ra, đặt ở trên cái loa rồi thản nhiên không sợ hãi nói: "Ném đi."
"..."
Thư Úy đụng đầu lưỡi vào thịt mềm, một lúc sau, vậy mà làm anh mẹ nó tức cười.
Anh thật sự đã đánh giá thấp lực chiến đấu của cô.
Mà cô gái này còn làm vẻ mặt "Không phải anh nói thiếu hai trăm tệ này sao".
Được.
Anh khởi động động cơ.
Đủ cứng.
Thư đại công tử xưa nay không sợ cứng chọi cứng, lần đầu tiên chịu mềm trước mặt phụ nữ.
"Không được, không thể ném."
Vì phòng ngừa cô xuống xe, anh còn cố ý khởi động xe.
Mặc dù còn chưa biết muốn đi đâu.
Hướng Mộc nhìn phong cảnh rất nhanh đã lui về bên sau ngoài cửa sổ: "Vậy rốt cuộc anh muốn thế nào?"
Không cho tiền anh, nhưng anh nói đều nói đến đây rồi, cô cũng không bỏ qua được; nhưng cho anh tiền, anh lại tức giận.
Đưa tiền cũng không phải, không cho cũng không phải, ngồi trên xe cũng không phải, xuống xe cũng không phải.
—— Bây giờ đàn ông nhìn cũng đẹp trai thì phương diện đầu óc sẽ có chút khuyết tật sao?
Lần này Thư Úy nói thẳng thừng: "Tôi muốn em ăn bữa cơm vì báo đáp tôi, còn chưa đủ rõ ràng sao?"
"..."
"Rất không rõ ràng."
"Vậy muốn thế nào."
Người đàn ông lái xe, mắt nhìn phía trước, nói ra lời lại hoàn toàn không phải chuyện kia.
"Cần tôi phải dán đầy mặt tôi thích em thì em mới có thể cảm giác được?"
Những lời này đến quá mức đột nhiên, Hướng Mộc còn chưa chuẩn bị cho tốt, thậm chí không kịp chống đỡ, quả tim đã bị va phải mà lui về phía sau mấy bước.
Thật không hổ là cao thủ tình trường, tùy tiện nói một câu mà lực công kích cũng lớn như vậy sao.
"Nhưng mà," anh gõ gõ vô lăng, "Mắt nhìn đàn ông của em kém như vậy sao?"
Hướng Mộc đờ ra một lúc, mới ý thức được anh đang nói Đinh Huyền.
Thư Úy còn đang nói: "Bây giờ tôi có thể hơi hiểu vì sao em vẫn không tiếp nhận tôi rồi, cần thay đổi từ loại như anh ta sang tôi, là cần một quá trình. Không sao, tôi chờ em."
"......"
Hướng Mộc cảm thấy chất vấn Đinh Huyền thì được, nhưng chất vấn mắt nhìn của cô ngay lúc đó thì không được.
"Anh biết cái gì, lúc anh ta theo đuổi tôi cũng rất cẩn thận có biết không?"
Mắt thấy lời nói khách sáo có chút xu thế muốn thành công, Thư Úy nói: "Có bao nhiêu cẩn thận?"
"Vừa lúc tôi vào trường không quen, anh ta là người tình nguyện nhưng vừa là học trưởng, không hề chê phiền mà giải thích với tôi rất nhiều, dẫn tôi đi ký túc xá, giúp tôi trải giường." Mặc dù sau đó mới biết đây là đất diễn anh ta cần có.
"Biết tôi trí nhớ không tốt, không nhớ được một đống tòa nhà dạy học nằm đâu là đâu nên mới vẽ hai cái bản đồ về kiến trúc trường học cho tôi." Mặc dù sau đó phát hiện là phục chế ở trên mạng.
"Lúc tôi phát sốt đưa thuốc cho tôi, lúc một mình thì ăn cơm với tôi." Chỉ là lúc dành thời gian cho cô cũng đứng núi này trông núi nọ đồng thời thân thiết với năm người khác mà thôi.
Thư Úy ở bên kia không nói chuyện, như là đang đợi, một phút sau mới phát hiện Hướng Mộc đúng là nói xong rồi mới cười nói: "Chỉ vậy thôi?"
"Cái gì mà chỉ vậy thôi? Rất nhiều đứa con trai không làm được mấy chuyện này."
"Vậy tôi đón em tan học, dẫn em đi ăn cơm, giải quyết nguy cơ thay em, giúp em khuân vác đồ, hỏi han ân cần đến mức như ô sin, sao em không cảm động rồi nhào vào lòng tôi?"
Người đàn ông nhắm mắt suy nghĩ một lúc: "Là thiếu bản đồ sao? Tôi không biết vẽ, có thể mua một bản cho em, em thích họa sĩ nào, tôi mời anh ta vẽ."
"Hoặc là không đưa thuốc cho em lúc em bị bệnh? Tôi có thể lập tức dẫn em đi ngâm suối nước nóng sau đó tắm nước lạnh, sẽ là người đầu tiên đưa em đi bệnh viện lúc em bị cảm."
"..."
Thư Úy lại dừng một lúc: "Hay là vừa vào trường học không ai chỉ đường cho em, trở thành người đàn ông đầu tiên em quen biết? Vậy quả thật hơi khó, tôi không có cách nào trở về quá khứ, có đúng không."
"........."
Lại bắt đầu rồi.
Đàn ông đẹp trai quả nhiên ngay cả cấu tạo não bộ đều không giống với người khác.
Thư Úy nói: "Anh ta tốt với em như vậy, thế nào rồi?"
"Anh ta bắt cá hai tay, chân đạp năm trăm ngàn chiếc thuyền." Cô nói, "Còn nợ tiền không trả."
"Em xem, tôi sẽ không nợ tiền em." Người đàn ông nói.
Hướng Mộc: ?
"Bạn trai cũ của em phương diện nào đó mà nói thì cũng thật vĩ đại." Thư Úy híp mắt, "Dù sao lòng vẫn nằm ở thiên hạ, không như tôi."
"Vậy đúng là không như anh."
"Thế nào?"
"Lòng anh nằm ở vũ trụ."
"..."
/// Truyện được dịch bởi Rio và đăng tại lustaveland.com
Ngày đó sau khi ăn cơm tối xong, trước khi đóng cổng, Thư Úy vừa lúc đưa Hướng Mộc đến dưới lầu phòng ngủ.
Chỉ là lần này Hướng Mộc đi lên, anh nói một câu: "Nói Thư Nhiên xuống đây một chút, tôi có việc nói với nó."
Hướng Mộc nhìn anh khó có khi nghiêm túc, còn tưởng rằng là việc nhà gì nên tăng tốc độ xông lên lâu, sau đó truyền đạt ý của anh với Thư Nhiên.
Thư Nhiên buồn bực đổi áo khoác: "Có thể có chuyện gì chứ..."
Nửa tiếng sau Thư Nhiên còn chưa đi lên, Hướng Mộc gửi tin nhắn cho cô, nhận được tin nhắn là: 【 Chưa giải quyết xong đâu, hôm nay ngủ ở nhà. 】
Ngày hôm sau khi đi học, Thư Nhiên đến muộn mấy phút, nghe nói là thật sự quá buồn ngủ nên không nhịn được lại nướng thêm một lúc.
Hướng Mộc hỏi cô: "Đêm qua làm gì lâu như vậy, là xử lý chuyện gì khẩn cấp sao?"
"Đúng vậy," Thư Nhiên ngáp một cái, "Là rất khẩn cấp."
"Có thể nói chứ?"
"Có cái gì mà không thể nói," Thư Nhiên vô cảm, "Thư Úy hỏi tớ ba tiếng đồng hồ về chuyện của cậu, từ năm nhất đến năm ba, việc không lớn bao nhiêu, nói tới tớ cổ họng cũng sắp bốc lửa."
? ? ?
"Chỉ vậy thôi?" Hướng Mộc như lọt vào trong sương mù.
"Đúng vậy, chỉ những thứ này. Đêm hôm khuya khoắt mà a lnh ấy dùng vẻ mặt trịnh trọng gọi tớ ra, chỉ vì hỏi cậu."
Thư Nhiên muôn vàn cảm khái: "Tớ thật sự là lần đầu tiên thấy anh ấy để bụng như thế với phụ nữ đó, chuyện hiếm lạ."
Hướng Mộc nhỏ giọng nói thầm: "Anh ấy cũng rất để bụng cậu."
"Tớ ở trong mắt của anh có thể tính là nữ sao? Hơn nữa, anh ấy nào để bụng tớ chứ, hai mươi năm rồi —— hai năm trước anh ấy mới biết tớ là dùng âm lịch để tính sinh nhật."
"..." Đúng là một người anh trai có trách nhiệm.
Thư Nhiên nhìn ppt trên bục giảng, tay chống vào đầu nói: "Hình như Thư Úy cũng nên ổn định lại. Thật ra thì tớ cảm thấy nếu cậu muốn thì có thể thích anh ấy, làm không tốt cũng có thể thử một chút."
Hướng Mộc quay đầu: "Trước đó chẳng phải còn khuyên tớ đừng thử sao?"
"Tớ trước đó cũng cho rằng anh ấy vì chơi chơi mới chọc ghẹo cậu, bây giờ cảm giác... Hình như không phải." Thư Nhiên nhớ lại một chút buổi chiều hôm qua, "loại người này như anh ấy, hoặc là không thích, hoặc là thật sự thích một người thì sẽ trở nên rất chung tình."
"Cậu cũng biết, lúc trẻ tuổi đã từng nhìn thấy chốn phồn hoa, nên luôn không cảm thấy mới lạ, cũng sẽ không bị hấp dẫn. Chuyện này sẽ không dễ dàng ngoại tình sau khi kết hôn với trai đẹp, một đạo lý như —— thăng chức từ xấu lên sẽ dễ ngoại tình."
Hướng Mộc suy nghĩ nửa ngày: "Anh ấy biết cậu nói anh ấy già chứ?"
"... Không biết, cậu đừng nói với anh, tớ sẽ bị đánh chết."
Hướng Mộc cúi thấp đầu suy nghĩ lời nói của Thư Nhiên, nghe thấy cô lại bắt đầu thì thầm cằn nhằn gì đó.
"Không thể vì chuyện nhỏ mà bỏ việc lớn, bởi vì sợ nghẹn nên sẽ không ăn cơm nữa? Sợ kết quả thì sẽ không bắt đầu sao?"
"Dù sao tớ đã cảm thấy như vậy, nếu bây giờ các cậu cũng còn thích đối phương thì cứ thử một lần đi."
"Dù gì cậu chỉ cần cho Thư Úy một thời hạn dùng thử, nếu như ba tháng sau cậu cảm thấy có thể thì lại chọn anh thành chính thức." Nói xong Thư Nhiên lại bị lời nói của chính mình thuyết phục, "Haiz, ý kiến hay, rất tốt."
Hướng Mộc quả thực đều bị phương án này của Thư Nhiên làm giật mình, bán cả anh trai cũng không phải bán như thế chứ, vậy mà đi đề nghị cô cho anh trai mình thời hạn dùng thử ba tháng?
Cuối cùng, cô không khỏi xúc động: "Cậu thật đúng là tốt với anh cậu."
Lúc Hướng Mộc ra cổng trường còn đang suy nghĩ cái đề nghị kia của Thư Nhiên, lại bỗng nhiên bị Thư Nhiên đẩy đẩy.
"Ba chúng tớ đi về trước đây."
"Các cậu đi về, vậy tớ..."
Nói còn chưa dứt lời, phía sau đã có xe ấn hai lần còi.
Thư Úy nhô đầu ra: "Đừng nhây nữa, tôi rất đói."
Hướng Mộc quay đầu lại thì phát hiện anh lại thay đổi một chiếc xe, nhưng mà đổi về chiếc màu đỏ trước kia.
Cô nhìn đồng hồ: "Anh đợi rất lâu rồi?"
"Đương nhiên, giáo viên của các em là người gì vậy, đều mẹ nó đại học rồi còn dạy quá giờ, kéo hai mươi phút rồi em biết không?" Người đàn ông nhíu nhíu mày, "Nhanh lên xe, đi ăn cơm."
Ngồi lên ghế phụ, cô mím môi: "Chưa đợi người bao giờ à, hai mươi phút đã muốn nổ rồi."
"Thật đúng là chưa đợi bao giờ, quá ba phút tôi đã đi rồi," người đàn ông vặn chìa khóa xe, "Thích ai thì thích, ông đây không làm nữa."
"Thế nhưng... Lúc hẹn hò, có lúc con gái sẽ đi muộn."
Nghe lời này của cô, Thư Úy cười: "Em đang thăm dò cái gì?"
Không phải là chưa từng có loại tình huống như cô nói, dù sao chưa đợi được người thì anh đã đi rồi, không quan tâm có chia tay không.
"..."
"Không à."
"Chỉ ngoại trừ em, tôi còn thật chưa chờ ai bao giờ." Anh híp mắt.
Hình như là để anh chờ đủ lâu rồi.
Bất kể là hôm nay... Hay là lúc này.
Ngay cả Thư Nhiên đều nói nếu anh chịu lãng phí nhiều thời gian như vậy trên người một cô gái, thì đúng là hiếm thấy.
Sau khi lái được một lúc thì xe dừng lại.
"Xe dừng ở đây đi," Thư Úy mở cửa xuống xe, "Đi một đoạn là đến rồi."
"Đi đâu?"
Anh đút hai tay vào túi: "Chỗ em sẽ thích."
"Làm sao anh biết tôi thích gì."
Anh đi hai bước thì mỉm cười, quay đầu lại nhìn cô: "Vậy em thích gì, tiết lộ một chút cho tôi được chứ? Tôi sắp xếp sớm một chút để thuận tiện em cũng thích tôi sớm một chút."
Hình như anh cũng thật sự không muốn hỏi chút gì, chỉ nói xong rồi quay đầu lại, Hướng Mộc nhìn bóng lưng anh rồi kêu một tiếng.
"Này."
"Cái gì?"
Cô nâng mí mắt, "Thực sự thích tôi sao?"
"Nếu không thì sao, chẳng lẽ một tháng này tôi chỉ chơi đùa với em?" Thư Úy chậc chậc, "Đáng tiếc con người em ý chí sắt đá, động cũng không động một chút nào."
"... Cũng không phải không động." Cô nhỏ giọng nói.
Thư Úy bỗng nhiên dừng bước chân: "Nói thế nào?"
"Không đi nữa sao," cô nói, "Không phải đói bụng sao, ăn cơm trước đi."
"Ăn cái rắm," Thư Úy đi tới trước mặt cô, "Em đều nói với tôi cái này thì tôi còn có tâm tư quan tâm đến việc ăn cơm?"
"..."
"Ba tháng," cô nói, "Thời hạn dùng thử ba tháng, hợp chuẩn thì chuyển sang chính thức, phạm lỗi thì... Quên đi."
Cô cũng phải khảo nghiệm anh một chút.
Thư Úy cười rồi chỉ vào chính mình: "Ba tháng? Thời hạn dùng thử? Tôi?"
"Em làm rõ tôi là ai chưa, em cho Thư Úy tôi ba tháng dùng thử??"
"Không muốn thì thôi." Cô nhấc chân đi về phía trước.
"Ui, đừng đi mà," người đàn ông ở phía sau bắt lấy cánh tay cô, "Anh con mẹ nó lại chưa nói không đồng ý."
Hướng Mộc chờ anh nói.
"Ba tháng phải không? Được, này mẹ nó trời sập cũng không dễ dàng gì nứt ra một cái lỗ, em nói ba năm anh cũng phải nhận."
Hướng Mộc quay đầu lại: "Em cũng không phải không có lương tâm như vậy."
Ngẫm nghĩ một lần nữa, Thư Úy nói: "Lúc chuyển sang chính thức có khen thưởng gì không?"
"Còn chưa bắt đầu dùng thử mà đã nghĩ đến chuyển sang chính thức?"
"Sớm chuẩn bị một chút cũng không được?"
"Được thôi," cô nói, "Ví dụ như khen thưởng cái gì?"
"Ví dụ như... Du lịch bảy ngày gì gì đó, hoặc là hành trình đến rạp chiếu phim? Dẫn anh đi thăm bác trai bác gái nhà em?"
"Anh nằm mơ," Hướng Mộc rút tay đang bị nắm ra, "Còn nữa, còn chưa chuyển sang chính thức, anh đừng động tay động chân."
Người đàn ông nhìn bóng lưng của cô một lúc, sau đó bất đắc dĩ đuổi theo cô.
"Em biết vị trí ở đâu sao mà đi nhanh như vậy, đi nhầm lại mắng anh."
"..."
Bóng lưng của hai người từ từ mơ hồ, mờ mịt và mất hút dần.
Như áng mây trên trời, lại như mặt trời chiều lúc chạng vạng, lại như cơn gió mùa xuân uốn lượn rồi vỗ vào mặt biển.
Ôn nhu lại dịu dàng, mãi mãi bền lâu.
【* Hướng Mộc X Thư Úy * hoàn 】