Chu Minh Tự nhìn chỗ ngồi đằng sau xe máy, ngay từ lần đầu đã nhíu mày.
Kiều Diệc Khê vỗ vỗ chỗ ngồi đằng sau: “Đang gấp, lên đi.”
Chu Minh Tự còn đắm chìm trong một loại cảm giác không nói nên lời, nhất thời có chút phức tạp, nói không rõ lắm.
Ai chở ai?
Một cô gái nhỏ, chở một đứa con trai là cậu…… lái motor?
Kiều Diệc Khê hình như cũng cảm nhận được cậu đang do dự, ngón tay hợp lại hất mái tóc dài sang một bên, đội mũ vào rồi cài khoá.
“Sao, khinh thường nữ tài xế chúng tớ sao?”
Cậu hơi mở miệng, tìm lại giọng nói của mình: “Không phải.”
“Vậy thì không tin tớ có thể lái?” Cô cho cậu một mũi tiêm an thần, “Tớ thật sự biết lái, không cần sợ.”
…… Mà cũng không phải là sợ.
Kiều Diệc Khê: “Có phải cậu cảm thấy tớ là sát thủ đường phố không, là loại mà lúc khẩn cấp sẽ dùng chân phanh lại?”
“Không phải.”
“Vậy lên xe.”
“……”
“Lên đi, tớ không biết lái xe bốn bánh trong PUBG, nhưng xe hai bánh này tớ còn không chơi nổi sao.”
Cô gái khởi động motor, quay đầu xe ngừng trước mặt cậu, giọng nói trong trẻo, tư thế oai hùng.
“……”
Sau đó Chu Minh Tự nghĩ bản thân rốt cuộc sao lại lên xe, chắc là do ánh mắt của cô quá kiên định, tia quật cường kia cũng bị kích động, giống như cậu không lên xe chính là không tin tưởng cô.
Dưới tình huống được cô chở hoặc bị cô đâm mà cân nhắc một chút, cậu chọn vế trước.
Kỹ thuật lái xe của cô không tính là tốt, nhưng cũng không tính là kém, thỉnh thoảng lại đưa cậu đi ngang qua dòng xe cộ đông đúc, cô gái sẽ hơi đứng dậy một chút, đón gió trấn an cậu.
“Không sao cả, không cần sợ.”
Thái dương của Chu Minh Tự nhảy một chút: “Tôi không sợ.”
Kiều Diệc Khê chỉ biết sơ vị trí, lúc gần tới muốn hỏi cậu cụ thể là ở đâu, kết quả từ xa đã nhìn thấy một đám người, giơ băng rôn màu đỏ chói mắt đứng ở cửa cầu thang ——
【 Nhiệt liệt cung nghênh tuyệt địa Âu Hoàng Chu Minh Tự đến tỉnh thực nghiệm họp lớp với bạn học! 】
Cô dừng xe, xoay người nói với cậu: “Tuyệt địa Âu Hoàng (*), tới rồi.”
(*) Âu hoàng: ý chỉ người may mắn trong game.
Chu Minh Tự rõ ràng cũng nhìn thấy, cậu thở dài một tiếng, xoa xoa huyệt Thái Dương càng căng chặt, cảm thấy không còn gì để nói: “Ngu ngốc.”
Mã Kỳ Thành nhìn Chu Minh Tự xuống xe, vô cùng hứng khởi chạy đến cung nghênh: “Đậu xanh, cậu vì muốn tới kịp còn gọi xe ôm sao, đúng là làm người khác cảm động.”
Lại nhỏ giọng nói thầm một câu: “Nữ tài xế motor bây giờ đều xinh đẹp như vậy sao?”
Chu Minh Tự: “Không phải xe ôm.”
“Vậy là làm gì?”
Kiều Diệc Khê nhìn bọn họ bắt đầu nói chuyện phiếm, nghĩ đến vừa nãy mới đi ngang qua một công viên, cô có thể thuận tiện ở đó luyện trượt ván, nếu bên Chu Minh Tự kết thúc sớm, cô có thể đưa cậu về.
Dù sao thì người ta cũng đón cô hai lần, xuất phát từ người theo chủ nghĩa nhân đạo, cô trả lại ân tình cũng là bình thường.
Vì thế cô hỏi Chu Minh Tự: “Các cậu đại khái mấy giờ mới kết thúc?”
Chu Minh Tự chau mày: “Còn chưa rõ lắm.”
“Vậy cậu cảm thấy gần đến giờ thì nói với tớ một tiếng, tớ xem có thời gian hay không……”
Lời của cô còn chưa nói xong, Mã Kỳ Thành bất ngờ rống lên: “Phắc, giọng nói này —— em gái Tiểu Kiều?!”
Kiều Diệc Khê gật đầu, chuyển hướng sang Chu Minh Tự: “Đến lúc đó lại nhắn cho cậu, tớ đến công viên trước.”
Cô quay đầu xe về phía cổng công viên rồi lái đi, còn có thể nghe được giọng nói khó tin của Mã Kỳ Thành.
“Em gái Tiểu Kiều lái motor chở cậu??”
……
Kiều Diệc Khê đi vào công viên, khóa kỹ motor, gửi tin nhắn cho bạn, nói chính mình một lát sẽ đi trả lại xe.
Sau đó cô lấy ván trượt cột ở phía sau, bắt đầu luyện tập.
Cô theo công viên lắc hai vòng, ven đường có người đang quay vlog, thuận tiện quay cả cô vào: “Gặp được tiểu tỷ tỷ đang chơi ván trượt, rất hiếm nhìn thấy nữ sinh chơi trò này, thật mới mẻ.”
Luyện được một lúc, cô cảm thấy mệt, vừa nhìn thời gian đã thấy trôi qua hơn một tiếng, lại vào game, sau khi chơi hai trận thì phát hiện Chu Minh Tự cũng đang bắn, quan sát một hồi, thấy bọn họ ăn gà.
Lúc này cô mới gửi tin nhắn cho cậu: 【 Kết thúc rồi? 】
Thời gian cô gửi đi khá chuẩn, Chu Minh Tự đúng lúc đang xem di động: 【 Còn chưa. 】
Kiều Diệc Khê: 【 Đại khái còn bao lâu nữa mới kết thúc? 】
Chu Minh Tự: 【 Chắc nửa tiếng, sao thế? 】
Kiều Diệc Khê: 【 Thuận đường cùng cậu quay về, vừa lúc tớ cũng muốn trả xe. 】
Cậu nói: 【 Không cần, cậu có thể về trước. 】
Một lúc sau cô mới nói: 【 Không sao cả. 】
Cậu cũng không biết rốt cuộc cô có ý gì, là nói tự mình về trước, hay là đón cậu cũng được?
Vấn đề này lúc tan cuộc mới tìm được đáp án.
Đoàn người đi từ phòng ra ngoài, có không ít chàng trai uống rượu, đi đường lảo đảo lắc lư, Chu Minh Tự không muốn đi cùng bọn họ, là mấy người cuối cùng đi ra ngoài.
“Hôm nay Trịnh Hòa không tới quá tiếc rồi, bỏ qua trò hay.” Vừa ra ngoài, Mã Kỳ Thành nháy mắt với cậu, “Em gái Kiều chưa tới đón cậu sao?”
Có người ở một bên ồn ào: “Đúng vậy, tôi cũng muốn thấy Tự thần được người khác chở, lúc nãy không nhìn thấy.”
Mấy người chàng trai say khướt cũng tham gia thảo luận.
“Gì, Tự thần có em gái tới đón?”
“Tôi nghe nói có một tiểu tỷ tỷ xinh đẹp đưa cậu ta tới, ài, hotboy Chu danh bất hư truyền, đi đến đâu cũng là máy thu hoạch tâm hồn thiếu nữ.”
Mã Kỳ Thành đụng vào cánh tay Chu Minh Tự: “Vừa nãy có người tìm tôi hỏi phương thức liên hệ của em Kiều, tôi chưa cho đó nha.”
Chu Minh Tự nhìn thấy không có ai ở cửa, cảm thấy chắc là cô đã về trước, trong lòng trút một hơi.
“Không cần chờ nữa, tự tôi về.”
“Không phải chứ,” Mã Kỳ Thành nhìn trái nhìn phải, “Người không đến?”
Lúc này mới có tiếng motor khoan thai tới muộn, từ chỗ tối chạy đến trước mặt Chu Minh Tự.
Kiều Diệc Khê dừng xe, nghiêng người một bên, mũi chân mảnh khảnh thẳng tắp chống nghiêng trên đất.
Bên dưới ống quần thẳng thóm là đường cong xinh đẹp, mắt cá chân trắng nõn, mang theo khí chất gió nhẹ chậm rãi hóa thành hơi lạnh, lại rất đẹp.
Cô gái búng tay một cái, ánh mắt chìm trong màn đêm hơi sáng lên: “Đây.”
///
“Cậu không biết đâu, tối qua trong diễn đàn trường chúng ta sắp nổ rồi ha ha ha, tôi thấy bọn họ ai nấy đều cực kỳ phấn khởi, chủ yếu còn có người chụp hình.”
Ngày hôm sau lúc ăn gà, Mã Kỳ Thành ở trong micro điên cuồng nhắc lại chuyện Kiều Diệc Khê lái motor.
Phó Thu đi theo nói: “Tôi cũng nghe nói, hôm qua còn thấy ảnh chụp. Chu Minh Tự có trong diễn đàn không?”
Mã Kỳ Thành: “Cậu ta chắc chắn là không rồi, Tự thần của chúng ta sao có thể nằm trong loại diễn đàn bát quái của trường chứ.”
Chu Minh Tự không nói chuyện, đơn thương độc mã lẻn vào doanh trại kẻ địch, đứng trên cao xử lý đám người trong phòng.
Mã Kỳ Thành nhìn lên số người còn lại ở góc trái không ngừng giảm xuống, vẫn còn tán dóc: “Đừng nói bọn họ, tôi không thể tưởng tượng được Chu Minh Tự mạnh mẽ như vậy cũng có ngày ngồi phía sau xe motor của em gái, nhưng mà ảnh chụp được kia cũng khá thú vị, cả hai người đều soái.”
Qua vài phút, Chu Minh Tự nhận được tin nhắn WeChat, di động đặt trên mặt bàn rung lên.
Mã Kỳ Thành: “Xùy, em gái Tiểu Kiều lại gửi tin nhắn WeChat?”
Phó Thu: “Không phải, là tôi gửi hình cho cậu ta.”
Chu Minh Tự vào phòng, vừa xách súng ngắm vào thùng thính ở đối diện, vừa mở WeChat.
Trong tin nhắn là ảnh chụp màn hình tin tức tám nhảm lớn nhất trong diễn đàn trường, đầu tiên là người nào đó không rõ tên đăng một bức ảnh, còn nói: 【 Đoán xem người ngồi sau là ai, đoán đúng không thưởng. 】
Ảnh được chụp vào buổi tối đen như mực, mái tóc dài của Kiều Diệc Khê ngồi ở phía trước bị gió thổi đong đưa, Chu Minh Tự ngồi ở sau thì nhíu mày cúi đầu, đội trên đầu mũ bảo hiểm dành cho motor.
Cho dù đây là giành đoán không có thưởng, nhưng nhân vật chính là một nhân vật phong vân, cho nên đề tài nhanh chóng nóng lên.
【 Chu Minh Tự……? 】
【 Hôm qua cậu ấy đi họp lớp, tôi làm chứng, tôi còn xem cậu ấy ăn được vài con gà, thao tác vô cùng thuần thục. 】
【 Nếu chàng trai khác được nữ sinh chở, tôi chắc chắn cảm thấy rất yếu đuối, nhưng người này là Chu Minh Tự, cho nên ngồi sau xe máy cũng “man” vô cùng, hì hì ^^】
【 Tuyệt vời, đội mũ bảo hiểm cũng đẹp, có mùi vị kích thích. 】
Dần dần, có người nói đến Kiều Diệc Khê: 【 Không ai thắc mắc nữ sinh phía trước là ai sao, có thể chở Chu Minh Tự kìa. 】
【 Không rõ lắm, thoạt nhìn giống một cô gái ngọt ngào kéo đàn violon của Hòa Cao, nhưng em gái kia có má lúm đồng điếu. 】
【 Thật soái, muốn cưới. 】
【 Tỉnh đi, Chu Minh Tự sẽ không cưới cậu. 】
【 Không phải, tôi nói muốn gả cho tiểu tỷ tỷ này. 】
Chu Minh Tự càng xem thì tâm tình càng phức tạp, giống như sống gần hai mươi năm, tôn nghiêm nào đó của đàn ông…… Bị khiêu khích.
Từ trước đến giờ, đề tài nóng xung quanh cậu cũng có nhiều, ví dụ như chỉ chạy tiếp sức trong đại hội thể thao, lại có hơn một nửa nữ sinh đến sân thi đấu xem cậu thi đấu; hoặc lúc xem một trận game, bất ngờ với thao tác kinh người của cậu; hoặc là người trong lễ tốt nghiệp nhận được nhiều hoa và huy chương nhất……
Ngay cả chơi game cũng là kích sát vương kiên cường xông lên trước nhất, làm gì có đạo lý bị con gái chở cũng lên hot search.
“Kiều Diệc Khê, một cô gái thật thần kỳ,” ngay cả Mã Kỳ Thành cũng cảm khái, “Lần đầu tiên có người đứng cùng Chu Minh Tự, lại không bị hào quang của cậu ấy chèn ép.”
Mã Kỳ Thành vừa nói xong, đã ăn một phát súng từ dốc núi phía đối diện: “Đậu phộng, ai bắn ba mày đó?”
“Bắn hay lắm,” Phó Thu ở một bên vỗ tay, “Ai bảo cậu nói bậy, bắn chết cậu.”
“……”
Lúc chơi ván thứ ba, Chu Minh Tự cảm giác bên người giống như im hơi lặng tiếng có thêm vật gì đó.
Cậu vừa nghiêng đầu nhìn, Kiều Diệc Khê đã dọn cái ghế ngồi cạnh cậu.
Nghi ngờ bản thân bị hoa mắt, Chu Minh Tự lại nhìn cô thêm hai lần.
Kiều Diệc Khê cầm miếng táo mở miệng: “Dì nói cậu đánh xong trận này ra ngoài ăn cơm.”
Xem ra là mẹ Kiều lại tới đánh bài, cô cũng thuận tiện tới đây ăn cơm.
Chu Minh Tự gật đầu.
Kiều Diệc Khê ngồi một bên xem cậu bắn, loại quan sát trực tiếp này không giống với quan sát sau khi chết, cô thậm chí có thể nghe được các loại âm thanh từ tai nghe cậu.
Ngày thường cô chỉ lo cho bản thân, bây giờ mới phát hiện cậu bắn người đúng là hung hăng, nhưng không phải loại hành động lỗ mãng, cậu tự có chiến thuật của mình.
Cậu đang đánh hăng hái, đám Mã Kỳ Thành thỉnh thoảng lại nói vài câu trêu chọc, vậy mà đánh đến cuối cùng còn được ăn gà, Kiều Diệc Khê thật sâu sắc cảm nhận được tầm quan trọng của Chu Minh Tự trong đội.
Lúc cậu kết thúc cũng vừa đúng lúc ăn cơm, hai người ra khỏi phòng ngồi vào bàn ăn.
Lúc ăn cơm mẹ Chu lại nói: “Sắp khai giảng rồi đúng không?”
“Dạ, 3.9 đi điểm danh, con dự định đến sớm một ngày.”
“Vậy Minh Tự cũng đến sớm hai ngày đi cho tốt, dù sao cũng có nhiều đồ vật cần dọn dẹp.” Mẹ Chu nói.
///
Hôm 2 tháng 9, Kiều Diệc Khê ăn cơm trưa xong, chậm rì rì chuẩn bị đi đến trường.
Ba Kiều mẹ Kiều đi cùng cô, cô đeo balo xách vali, lúc thang máy xuống dưới lầu mở cửa ra, vừa lúc gặp được Chu Minh Tự và mẹ Chu.
Hai bà mẹ ăn nhịp với nhau: “Vậy cùng nhau đến trường!”
Ra khỏi cửa tiểu khu, ngay chỗ rẽ có một chỗ chơi mạt chược vừa khai trương, mẹ Chu “ui” một tiếng: “Tiệm mạt chược vừa khai trương, có muốn đến nhìn thử trước không?”
Hai bà mẹ lại ăn nhịp với nhau, đi vào xem thử xem ghế có êm không, bố trí có thoải mái hay không.
Cuối cùng biến thành hai người ngồi trên chỗ ngồi, hơi không nỡ nhìn Kiều Diệc Khê và Chu Minh Tự.
Kiều Diệc Khê đã hiểu ra: “…… Vậy hai người cứ ở lại đây chơi, tự chúng con về trường.”
Dù sao thì trường học cũng không xa, chặn một chiếc xe đến đó cũng không phải chuyện gì lớn.
Hai bà mẹ ăn nhịp với nhau lần thứ hai: “Vậy được đấy, chú ý an toàn!”
Hai người trẻ tuổi gánh trên vai “gánh nặng” gọi là tự lập, chặn một chiếc xe đi đến đại học A.
Có lẽ đêm hôm trước Chu Minh Tự không nghỉ ngơi tốt, phía dưới cặp mắt có một quầng thâm màu xanh nhạt, dọc đường đi đều nhắm mắt dưỡng thần.
Kiều Diệc Khê không quấy rầy cậu, ngồi bên cạnh vừa nghe nhạc vừa ngắm phong cảnh.
Khoảng chừng một tiếng rưỡi trôi qua, xe dừng trước cổng đại học A, lúc Kiều Diệc Khê quay cửa kính xe xuống một chút, Chu Minh Tự cũng tỉnh dậy.
Tài xế vốn chuẩn bị giúp bọn cậu lấy hành lý trong cốp xe xuống, nhưng Chu Minh Tự mỗi tay một cái, vô cùng nhẹ nhàng lấy vali của hai người ra.
Kiều Diệc Khê nắm cần kéo vali của cô, hỏi cậu: “Đường đi đại học A hình như rất phức tạp, cậu biết chỗ nào báo danh không?”
Chàng trai hơi rũ mi, lắc đầu nhẹ giọng lên tiếng, “Tìm xem.”
Kiều Diệc Khê: “Tớ mở bản đồ hướng dẫn xem thử.”
Vào lần thứ ba bọn họ đi ngang qua cùng một biển chỉ dẫn, Chu Minh Tự thầm than bản thân thất sách.
Sao cậu có thể để một người lạc đường trong PUBG, dẫn đường?
Quả nhiên, học trưởng đứng bên cạnh phụ trách đón tiếp tân sinh phát hiện ra gì đó, vội vàng chạy tới: “Là sinh viên năm nhất sao? Tìm chỗ báo danh?”
Kiều Diệc Khê gật đầu.
Học trưởng cười cười: “Vậy em đi theo anh.”
Vị học trưởng này còn rất nhiệt tình, dẫn cô đi xếp hàng thì không nói, còn luôn đứng nhìn cô điền vào đơn đăng ký. Sau khi Kiều Diệc Khê cầm trên tay các loại đơn, lúc quay người lại, di động ting một tiếng, có một lời mời kết bạn mới, ghi chú là: 【 Học trưởng vừa nãy (*^▽^*) 】
“……”
Chu Minh Tự nhìn lướt qua, lúc này mới ngộ ra vì sao người lúc nãy lại nhìn chằm chằm lúc cô điền đơn, thì ra là để nhớ phương thức liên hệ.
Bước tiếp theo chính là tìm ký túc xá, Kiều Diệc Khê đứng tại chỗ suy nghĩ một lát, nghe Chu Minh Tự ở bên tai nói: “Bạn tôi biết đi thế nào, đợi lát nữa cậu ta đến.”
Cô tìm được chỗ râm mát: “Vậy được, chúng ta cứ đợi ở đây đi.”
Trịnh Hòa đến sau lại không tìm được vị trí của bọn họ, Chu Minh Tự để Kiều Diệc Khê đợi ở đây, cậu đi tìm Trịnh Hòa tới.
Sau khi gặp nhau, Trịnh Hòa nhìn cậu: “Không phải cậu nói còn có người sao?”
“Dưới tàng cây bên kia.”
Trịnh Hòa “xùy” một tiếng: “Có phải là em gái? Theo như kinh nghiệm của tôi, học muội xinh đẹp rất được yêu thích, nói không chừng chờ đến lúc chúng ta qua đó, cô ấy đã bị ‘người tình nguyện’ dẫn đi.”
Quả nhiên, lúc Chu Minh Tự cách cái cây hơn mười mấy mét, phát hiện ra có ba người vây quanh Kiều Diệc Khê.
Có một người ra vẻ muốn giúp cô xách hành lý, có một người đưa nước cho cô, còn có một người đang thao thao bất tuyệt giới thiệu kiến trúc trường học.
Những người này phụ trách các việc khác nhau, nhưng trong mắt lại có tia kích động hưng phấn như nhau.
Chu Minh Tự nhìn đuôi tóc hơi cong lên của cô gái, cảm thấy ——
Cô so với tưởng tượng của cậu, hình như còn nhận được hoan nghênh nhiều hơn một chút.
Lúc này di động của cậu nhận được tin nhắn: 【 Xin chào, motor mà quý khách đặt của chúng tôi đã được chuyển đến cửa hàng, hôm nay có thể tới lấy. 】
Trịnh Hòa ngó qua một cái, bắt được trọng điểm: “Motor, sao bỗng nhiên cậu mua đồ chơi này? Muốn học cái này à?”
Nói xong, Trịnh Hòa lại thần bí dí sát vào cậu.
“Sao nào, chuẩn bị chở tiểu tiên nữ nào lên phố?”
Tác giả có lời muốn nói: Tình địch hình như có chút nhiều XD
Hôm nay cậu hờ hững, ngày mai tôi để cậu ngồi sau motor khóc thút thít
—— trai đại học A đều đáng chết, lòng tự trọngの không chốn nương thân
Cái kia, Tự thần, đổi cậu cái giường lớn năm trăm mét vuông để khóc chắc là được đúng không (? Không được)