Đào Hạnh thật sự nhớ nhà, Dung Văn Thanh liền để nàng trở về. Dù sao nàng ở nơi này cũng không có việc gì, bây giờ vẫn còn lại ở trong thành, chẳng qua là muốn nghe thành tích.
Một ngày trước khi yết bảng, Dung Văn Thanh đi tìm Đổng Chính Đức, Đổng Chính Đức nói một đống lời an ủi. Hắn kiên định cho rằng Dung Văn Thanh không thi đỗ, cho nên vẫn hi vọng Dung Văn Thanh không cần để chuyện này trong lòng.
Có loại tín niệm kiên định này không chỉ mình Đổng Chính Đức, Âu Dương Diệp xưa nay vẫn chỉ nghe tiếng chưa từng gặp lại nửa rõ ràng nửa ngầm chế nhạo Dung Văn Thanh.
Dung Văn Thanh cho rằng Âu Dương Diệp có thể là thẳng nam có ẩn thuộc tính "ung thư". Hắn thuộc phái kiên định nữ nhân phải giúp chồng dạy con. Ở trong mắt hắn, cùng trường thi với Dung Văn Thanh là chỗ bẩn duy nhất trong việc đứng đầu danh lần này của hắn.
Đối với việc đó, Dung Văn Thanh chỉ có thể nói, thiếu niên, ta sẽ không là vết bẩn, bởi vì ngươi không có khả năng lấy được danh đầu.
"Có chuyện gì xảy ra với sư huynh muội các ngươi thế, mỗi lần gặp mặt đều trừng mắt lạnh lùng nhìn nhau." Đổng Chính Đức khỏ hiểu nhìn thân ảnh xa dần của Âu Dương Diệp. Hắn nhìn kỹ Dung Văn Thanh, đối mặt với một thiếu nữ mỹ lệ như vậy, đệ tử này của hắn sao có thể lại bảo trì mặt lạnh như thế?
Dung Văn Thanh biết, Đổng Chính Đức vẫn hi vọng các đệ tử của mình hoà thuận ở chung, cho nên nàng quyết đoán nhận sai, "Có lẽ là do Văn Thanh lễ nghi không được đầy đủ, chọc cho sư huynh không vui. Dù sao nhiều ngày chưa bái kiến, sư huynh khẳng định cảm thấy đệ tử lãnh lạc hắn."
Đổng Chính Đức bị câu nói này của Dung Văn Thanh chọc cười. Đệ tử của hắn hắn hiểu, Âu Dương Diệp không vui, khẳng định không phải vì vậy. Bất quá hắn vẫn thật vui khi Dung Văn Thanh vuốt hắn như vậy.
"Hi vọng các ngươi về sau có thể ở chung cho tốt. Sư huynh của ngươi bác học đa tài, ngươi trao đổi với hắn nhiều hơn, mới có lợi với ngươi."
"Vâng."
Thời gian trôi qua rất nhanh, thời khắc kích động lòng người nhất, cũng mài mòn lòng kiên nhẫn nhất cũng sắp đến!
Đồng dạng địa điểm, đồng dạng nước trà, chỉ là học sinh được tuyên đọc bảng đan cùng chờ đợi lại không giống nhau.
Tú tài chỉ có năm mươi danh ngạch, cho nên chỉ cần tuyên đọc năm mươi người. Vì biểu đạt trịnh trọng, cho nên lời bình cho mỗi tú tài đều sẽ được đọc ra.
Từ Chính tam phẩm Tư văn sĩ tuyên đọc lời bình cho người đạt danh đầu, Tòng tam phẩm Tư văn sĩ tuyên đọc hạng hai, rồi Tòng tam phẩm Tư võ sĩ tuyên đọc hạng ba.
Quan viên xướng bảng sẽ theo thứ tự tuyên đọc. Tri phủ cùng Đồng tri lần lượt tuyên đọc hạng tư cùng hạng năm.
Thời gian trôi qua một phần một giây, quan viên xướng bảng lần lượt hô lên tên từng người, trái tim của mỗi học sinh phía dưới lần lượt bị nhấc cao.
"Ta trúng! Ta là tú tài! Ha ha ha, ta rốt cuộc lấy được công danh!" Một trung niên nhân qua tuổi năm mươi vẻ mặt điên cuồng, hắn mặc nghèo túng, bên cạnh có một nữ tử thần sắc tiều tuỵ.
"Thật tốt quá, phu quân ngươi đỗ rồi!" Nữ tử kích động, lệ nóng doanh tròng.
Xung quanh nhiều người mỉm cười, đối với người đọc sách gia cảnh bần hàn mà nói, đến trung niên đỗ được tú tài, miễn trừ các khoản thuế, còn có thể hồi hương làm một chức quan nhỏ, tích luỹ gia tài bồi dưỡng thế hệ tiếp theo, đây là thành công lớn nhất.
Trong số học sinh chờ yết bảng, có rất nhiều người cùng tuổi với hắn, hàng năm bọn họ đều đến thi viện, lại không qua được.
Dung Văn Thanh biết, bọn họ phần nhiều là quỳ gối ở trước cửa bắn tên. Không có gia cảnh giàu có, sẽ không có khí lực cường kiện. Cuộc thi bắn tên tiêu chuẩn thấp nhất cũng là Nhất Thạch Cung, bọn họ cũng không nhất định có thể cầm lên nổi, càng đừng nói đến việc bắn tên.
"Thứ mười, Tạ Nghị!"
Nghe qua hơn phân nửa, Dung Văn Thanh rốt cuộc nghe được một cái tên quen tai. Tạ Nghị, hạng ba kỳ thi phủ, hắn thế nhưng cũng tới tham gia thi viện?
Tạ Nghị chạy chậm lên trước, thân ảnh quá trẻ tuổi làm cho thanh âm nghị luận xung quanh đột nhiên lớn hơn.
"Tạ Nghị, họ Tạ a, kia chắc chắn là xuất thân từ danh môn Tạ gia! Nghe nói hạng ba của kỳ thi phủ chính là một thiếu niên tên Tạ Nghị, nói vậy chính là hắn rồi."
"Tạ gia thật sao, năm trước đứng đầu kỳ thi viện là Tạ Hằng, năm nay một vị tú tài cũng là Tạ gia. Ngươi nói xem, sang năm đến kỳ thi hội có thể xuất hiện cảnh tượng hai vị Tạ gia cùng tranh đoạt vị trí tiến sĩ không?"
"Nếu thật sự có thể xuất hiện tình huống này thì tốt rồi!"
Đối mặt với nghị luận của mọi người, Tạ Nghị biểu hiện thật bình tĩnh, Tào Trí Uyên vuốt râu gật đầu, bất quá mới bốn tháng, Tạ Nghị có thể đi đến đây, thật sự là một người có tài.
Tào Trí Uyên ngược lại nghĩ đến hạng hai và hạng nhất của kỳ thi phủ, trong lòng cười to vài tiếng, những thiếu niên này mới là người tài tương lai của Đại Mục!
Quan viên xướng bảng chậm rãi nói ra lời bình của Tạ Nghị, Tạ Nghị rất nghiêm túc nghe, cuối cùng kính cẩn hành lễ đệ tử. Trên mặt hắn cũng không có nhiều sắc vui mừng, không giống đại bộ phận tú tài, nghe xong thành tích của mình liền vội vàng về nhà báo tin vui.
Hắn đứng tại chỗ, hơi hơi ngẩng đầu, nhìn về phía Dung Văn Thanh đang ngồi ở tửu lâu đối diện. Hắn phải đợi, chờ tên của Dung Văn Thanh xuất hiện.
"Thứ tám, Gia Cát Tĩnh."
Gia Cát Tĩnh cũng hạ tràng, hơn nữa lấy được một thành tích rất tốt.
Nếu không phải mục bắn tên kéo quá nhiều điểm, hắn tất nhiên có thể chen vào ba danh đầu.
Trương Cẩm Trình sải bước đi đến trước mặt chúng học sinh. Những người còn lại, hơn phân nửa đều chỉ vô giúp vui, bọn họ hiểu được cân lượng của mình, năm tên đầu hoàn toàn không có cách nào tranh.
"Mau nhìn! Là người đứng đầu kỳ thi phủ, Dung Văn Thanh!"
"Thật sự là nàng? Sao nàng lại đến đây? Nghe đồn là thật, nàng thật sự cũng tham gia thi viện?"
"Nghe nói sư phụ của nàng là Đổng Chính Đức. Đào Lý học phủ nhiều đệ tử như vậy đều thi rớt, nàng một nữ tử bất quá mới bái sư nửa năm, chẳng lẽ còn có thể chen lên năm danh đầu?"
"Nàng là người đứng đầu thi phủ, Tạ Nghị và Gia Cát Tĩnh đều lấy được tú tài, không có đạo lý nàng thi sẽ kém hơn bọn họ."
"Có lẽ ở kỳ thi phủ nàng chỉ dựa vào vận khí thôi, dù sao cũng là một tiểu cô nương, tiền vốn không đủ. Bệ hạ khen ngợi nàng có Tể tướng chi tài, nàng liền kiêu ngạo, cũng dám học theo thiên chi kiêu tử tham gia thi viện, còn vọng tưởng lấy được năm danh đầu."
Sự nghi ngờ cùng cảm xúc không thể chấp nhận lan tràn trong đám đông. Phía trước Dung Văn Thanh tự động hình thành một con đường, thẳng đến chỗ đám người đứng đầu, nơi đó có Gia Cát Tĩnh cùng vài người có xác suất rất lớn đạt được danh đầu của Đào Lý học phủ.
Dung Văn Thanh không nhanh không chậm đi tới trước. Nàng hơi thở vững vàng, dù hành tẩu dưới ánh mắt ngàn người, nàng cũng có thể không vội không hoãn.
Phân định lực này, không phải người bình thường có thể sánh với.
"Sư muội." Gia Cát Tĩnh là người thứ nhất chào hỏi Dung Văn Thanh. Trước mặt bao người, hắn cũng không thể bày ra sắc mặt không tốt với Dung Văn Thanh. Đem mâu thuẫn đưa lên mặt bàn, người mất mặt là Đổng Chính Đức.
Cho Gia Cát Tĩnh một vạn lá gan, hắn cũng không dám làm Đổng Chính Đức mất thể diện.
Dung Văn Thanh đáp lễ, nàng giương mắt liền nhìn thấy ác ý không che giấu được trong mắt Âu Dương Diệp. "Sư huynh."
Ác ý thì thế nào? Thời điểm nên quỳ ngươi cũng phải quỳ! Âu Dương Diệp sư huynh, hôm nay hãy để ta dạy cho ngươi một chân lý nhân sinh.
Ba ba của ngươi, thì vĩnh viễn là ba ba của ngươi!
Trương Cẩm Trình đọc lên tên của một người, cũng xuất thân từ Đào Lý học phủ - Lý Quảng. Lý Quảng năm nay hai mươi tám tuổi, đã là lần thứ ba tham gia thi. Hắn thiên phú không cao, sau khi được công danh tú tài rồi, sẽ không tham gia thi hội nữa.
Tầm mắt Tào Trí Uyên đảo qua người đứng trước nhất bốn học sinh khác, một nữ tử duy nhất là Dung Văn Thanh, quả thật quá nổi bật. Thật giống như thành tích của nàng, chói mắt đến cực điểm.
"Thứ tư, Tôn Thái Trăn." Tào Trí Uyên nhìn nam tử có được thân cao như hạc trong bầy gà. Hắn nhìn qua chừng ba bốn mươi tuổi, nhưng kỳ thật chỉ có mười chín tuổi.
Một loại thiên tài khác.
Tôn Thái Trăn? Trên mặt Dung Văn Thanh lộ ra thần sắc kinh dị, ánh mắt nàng nhìn đại hán khôi ngô kia rất vi diệu.
Đây là người đầu tiên nàng gặp trừ nữ đế ra, là một người danh truyền thiên cổ.
Nếu nói, nguyên nhân để nữ đế bước lên ngôi vị hoàng đế là gì, thứ nhất là dưới môn hạ của nàng có được Đông Chinh Lệnh sở hữu thiên hạ chi tài, thứ hai là môn hạ của nàng có một người được xưng là Sát Thần Tây Chiến Lệnh.
Vị tướng quân kia, danh Tôn Thái Trăn, tự Thiện.
Kỳ quái, lịch sử ghi lại khuôn mặt của Tôn Thái Khăn rất được, dáng người lại suy nhược cơ mà, không phải trùng tên đấy chứ? Dung Văn Thanh càng nghĩ càng thấy kỳ quái, lịch sử ghi lại hẳn không lầm. Ở trong <Mục triều ký sự> từng ghi, nữ đế cùng Đông Chinh Lệnh từng giễu cợt Tây Chiến Lệnh, dung mạo xinh đẹp như nữ tử, có thể gả cho người.
Tây Chinh Lệnh còn cười xác nhận.
Nếu Tôn Thái Trăn có bộ dáng này, Dung Văn Thanh quả thật không thể nhìn thẳng thẩm mỹ của Mục triều.
Tào Trí Uyên đọc lên lời bình của Tôn Thái Trăn, trong đó mục bắn tên lấy được thành tích thượng thượng, rất hấp dẫn ánh mắt người khác. Tư võ sĩ từng là tướng quân thủ biên quan, ánh mắt cao có thể nói là hà khắc. Hắn tự phụ kỳ thi viện của thành Mục Châu, gần mười năm qua không có người nào được đánh giá "thượng thượng".
Người này tất nhiên thiên phú dị bẩm!
Tư võ sĩ đối với việc không thể chính mồm đưa ra lời bình cho Tôn Thái Trăn cảm thấy rất khó chịu, công phu dưỡng khí của hắn không tới nơi tới chốn, khi đọc lên lời bình của hạng ba, không hiểu sao lại có sát khí*.
*ý nói Tư võ sĩ không giỏi việc bình ổn điều tiết cảm xúc, đang khó chịu nên khi đọc lời bình của người khác nghe như có sát khí "Thứ ba, Âu Dương Diệp."
"Cái gì? Âu Dương Diệp?"
"Là Âu Dương sư huynh, sao lại là hắn?"
Cái tên này vừa ra, đương trường liền nổ tung, tất cả mọi người thật không ngờ, ba năm mài một kiếm, Âu Dương Diệp huy kiếm chỉ danh đầu, thế nhưng lại chỉ lấy được hạng ba!
Tư võ sĩ cũng mặc kệ hiện trường loạn thành cái dạng gì, hắn thầm nghĩ hoàn thành nhiệm vụ là được.
Âu Dương Diệp nghe Tư võ sĩ đẩy nhanh tốc độ nói, vẻ tươi cười trên mặt cương lại đến mức không đành lòng nhìn thẳng. Nếu thái độ của Tư võ sĩ khá một chút, hắn còn có thể giữ chút mặt mũi, hiện tại hắn xấu hổ miễn bàn.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khi Tư võ sĩ đọc xong lời bình, trên người Âu Dương Diệp thấm ra một tầng mồ hôi mỏng. Thành tích của hắn kỳ thật tương đối không tệ, bất đắc dĩ là trước đó mình tạo thanh thế quá lớn, giống như danh đầu đã là vật ở trong túi hắn, nay bị hung hăng vả mặt.
Vội vàng hành lễ, Âu Dương Diệp xoay người muốn đi. Ở lại chỗ này, hắn sẽ cảm thấy mình là một tên hề.
Chẳng qua khi quay đầu, hắn lại thấy được Dung Văn Thanh đứng một bên.
Con người luôn muốn xây dựng sự khoái hoạt của mình trên sự thống khổ của người khác, Âu Dương Diệp chính là người như thế.
Mất mặt khẳng định không thể chỉ một người, đã mất, thì cùng nhau mất mặt tốt hơn. Hắn tốt xấu gì cũng thi đậu được công danh tú tài, nếu Dung Văn Thanh ngay cả tú tài cũng không đậu, đó mới là thật sự mất mặt.
Tòng tam phẩm Tư văn sĩ tiến lên trước, đọc ra hạng hai. "Thứ hai, Tô Bách Lâm."
Ai cơ?
Dung Văn Thanh khống chế không được trợn tròn mắt, hôm nay làm sao vậy? Danh nhân lịch sử tụ tập xuất hiện?
Một gã nam tử đứng phía trước cúi đầu hành lễ. Nam tử kia y phục hoa lệ, lớn lên một phen đẹp mắt. Nhìn cách ăn mặc của hắn, tựa hồ vừa qua hai mươi tuổi.
Tầm mắt của Dung Văn Thanh dừng lại trên người nam tử đó, vẫn không nhúc nhích.
Hắn, chính là Đông Chinh Lệnh có tiếng ôm hết tài thiên hạ.
Công chúa điện hạ, người đâu rồi?