"Ngươi gạt ta." Dung Văn Thanh lãnh đạm nhìn thoáng qua Nguyệt Bán, nàng đứng dậy, ngồi kế bên Nguyệt Bán, "Ngươi nhất định là đang lừa ta."
Nguyệt Bán thở phào nhẹ nhõm, Dung Văn Thanh nói như vậy, hơn phân nửa là tin.
"Ngươi hẳn là nhớ rõ Mục triều hai năm nữa sẽ xảy ra thiên tai, triều đình rung chuyển, sĩ tộc lấy Tần gia cầm đầu, Thượng thư yêu cầu Hoàng đế hạ chiếu cáo tội mình, hơn nữa tự nhận lỗi thoái vị đi?" Nguyệt Bán trợn tròn mắt nói càn. "Nếu không lập Nhị hoàng tử làm Thái tử, bọn họ như thế nào sẽ lấy Tần gia cầm đầu?"
Kỳ thật Nguyệt Bán đang dùng phương pháp trộm đổi, sĩ tộc lúc ấy sở dĩ lấy Tần gia cầm đầu, là bởi vì Tần gia có Nhị hoàng tử, hơn nữa, bọn họ cũng là bị buộc đến nóng nảy. Ngay lúc đó minh xác Hoàng đế đã muốn lập Mục Hồng Giác làm Thái tử.
Một nữ tử trở thành Hoàng đế, có thể đem đến ích lợi gì cho đám sĩ tộc đó?
Nhìn xem hậu cung hiện tại của Hoàng đế, không có một nữ tử nào là xuất thân bình thường, tất cả đều là con gái sĩ tộc! Chỉ có Tiên Hoàng hậu – Võ Lâm Quý xuất thân hơi thấp, cùng Hoàng đế là biểu huynh muội cách nhau năm đời!
Nếu Mục Hồng Giác trở thành Hoàng đế, chẳng lẽ đám sĩ tộc đó nguyện ý đem đích nữ của mình đưa vào cung làm phi tử sao?
"Ngươi nói không tồi." Dung Văn Thanh nghĩ đến trong lịch sử lúc Thánh Chiếu nữ đế muốn mở học đường cho nữ tử, cho phép nữ tử vào triều làm quan, có rất nhiều người phản đối, nữ đế liền đại khai sát giới, đa phần đều là trực tiếp xét nhà diệt tộc.
Hành vi này, khiến Thánh Chiếu nữ đế phải mang ô danh thập phần bạo ngược.
Có lẽ, lúc ấy nữ đế chỉ mượn cớ, dụng ý chân chính là muốn diệt trừ sĩ tộc.
Đáng tiếc, Mục gia tử tôn năm trăm năm sau không có sự quyết đoán như nữ đế, không dám trực tiếp phản đối sĩ tộc, làm cho một triều đại ngàn năm như Mục triều, tức khắc lụn bại.
Mục triều, năm Văn Thành thứ mười một, ngày 7 tháng 9 năm 516, Văn Thành đế lập Nhị hoàng tử Mục Hồng Chương làm Thái tử, lập Tần Quý phi làm Tần Hoàng quý phi. Ngày 8, phong Ngọc Giác Trưởng công chúa làm Ngự tôn phụ quốc Trưởng công chúa.
Cùng ngày, ở giữa Ngọc Hoa Đài, có một cuộc thi văn hấp dẫn ánh mắt chúng đệ tử thành đô.
Vừa mới hửng sáng, nô bộc lục tục vào chiếm chỗ, đợi đến khi trời sáng hẳn, cách thời gian tỷ thí còn một khắc*, Ngọc Hoa Đài không còn chỗ ngồi, cứ như vậy, còn có rất nhiều người đứng bên ngoài Ngọc Hoa Đài, chờ người bên trong truyền tin tức ra.
*15 phút Trường hợp như vậy, ít nhất khoảng một hai ngàn người.
"Thật náo nhiệt, đám người mặc quần áo màu xanh lam kia, là đệ tử Thiên Thư Viện ở hoàng đô?" Dung Văn Thanh chỉ vào một đám người đặc biệt dễ thấy bên dưới, ước chừng hai ba mươi vị trí.
Đào Liễu trông qua, gật đầu nói: "Vâng, chính là Thiên Thư Viện mà Tô đại nhân đang theo học."
Nhìn Tô Bách Lâm ngồi giữa trung tâm đám người, Dung Văn Thanh cười cười không nói gì, Tô Bách Lâm này cũng coi trọng nàng lắm, dẫn theo cả một hữu đoàn cơ mà.
Lúc thi văn dẫn theo đồng học, nếu đối phương đồng ý, hảo hữu có thể thay nhau xuất chiến, nói cách khác, hai ba mươi người này đều là người giúp đỡ cho Tô Bách Lâm.
Xa luân chiến a, Dung Văn Thanh hừ lạnh, nhiều cặn bã chồng chất cùng một chỗ, cũng sẽ không biến thành cá nhân.
"Tần Tường! Ngươi có ý gì! Ta chỉ kêu ngươi đến xem, ngươi lại dẫn theo nhiều người như vậy!" Tô Bách Lâm tức đến đỏ mặt, hắn thế nào cũng nghĩ không ra, hảo hữu của mình sẽ dẫn theo một đám người!
Hắn và Dung Văn Thanh tỷ thí, không quản thắng thua, công bằng đối đầu! Lần này nhiều người đến như vậy, ai không biết còn tưởng rằng hắn ỷ vào người đông thế mạnh, đi ăn hiếp một tiểu cô nương!
"Ôi chao ôi chao ôi chao! Tử Tịch ngươi đừng nóng a, đám gia hoả này chỉ là đến xem náo nhiệt, không có ý khác." Tần Tường cười xán lạn cười đến chân thành tha thiết, khiến Tô Bách Lâm khó lòng chỉ trích hắn.
Cuối cùng Tô Bách Lâm chỉ có thể yếu ớt cảnh cáo một tiếng: "Tốt, chỉ đến xem náo nhiệt, không được ồn ào lên sân."
"Được được được!" Tần Tường ngoài miệng đáp ứng, nhưng lại ngấm ngầm ném cho mỗi người một ánh mắt.
Chỉ cần Tô Bách Lâm sắp thua, bọn họ liền ùa lên trợ công! Một tiểu cô nương, cho dù có chút ít bản lĩnh, lại có thể thắng được mấy người?
Nhớ tới thánh chỉ Hoàng đế hạ ban sáng, cùng quan hệ bạn bè thân mật giữa Mục Hồng Giác và Dung Văn Thanh, trong lòng Tần Tường thầm hận một trận. Vốn mọi chuyện đã nghiêng về phía Tần gia bọn họ, nghiêng về phía biểu ca, kết quả Mục Hồng Giác nữ nhân kia, tuỳ tiện trước linh vị Tiên Hoàng hậu quỳ một canh giờ, liền được phong làm Ngự tôn phụ quốc Trưởng công chúa!
Phong hào chỉ đứng sau Thái tử!
Hoàng đế đúng là lão hồ đồ, một nữ nhân thôi, quỳ một cái thì có gì hay! Lại còn ở tình huống vô công, được phong làm Công chúa phụ trách giám quốc! Còn có đám người trong gia tộc kia, quả thật chính là yếu đuối! Vậy mà đều không phản đối!
Nói cái gì mà không thể quá bức bách Mục Hồng Giác, bất quá chỉ là một con nhóc, cho dù bức bách nàng, nàng có thể làm như thế nào!
Tần Tường càng nghĩ càng giận, ánh mắt hắn nhìn Dung Văn Thanh như là muốn ăn thịt người.
Đang tiến đến giữa sân Dung Văn Thanh khó hiểu, tên gia hoả mặc giáo phục của Thiên Thư Viện kia, là táo bón sao? Sắc mặt hệt như gan heo thế kia.
Hai bên hành lễ, Tô Bách Lâm động thân nhìn nữ tử trước mắt, cảm khái hàng vạn hàng ngàn lần. Lúc trước tới Mục Châu Thành, chưa bao giờ nghĩ tới nữ tử này có thể cùng sàn tỷ thí với hắn.
Bây giờ, chính là dùng thơ từ khiêu chiến đối phương.
"Không biết tràng thứ nhất Tô công tử muốn khiêu chiến cái gì?" Dung Văn Thanh thấy Tô Bách Lâm ngẩn người nhìn mình, chỉ có thể mở miệng trước.
Tô Bách Lâm hồi phục tinh thần, mặt nóng bừng, vội vàng hành lễ nói: "Sáng nay Bách Lâm gặp hoa cúc nở rộ trong sân, bỗng dưng xúc động nên đã viết một đầu thơ, chi bằng, lấy 'cúc' làm đề, tỷ thí một trận thơ từ."
Thơ từ là tiểu đạo, dùng làm món khai vị là thích hợp nhất.
"Thắp hương lên, trước hết mời Tô công tử dâng thơ, cung đại gia thưởng thức." Dung Văn Thanh ra lệnh người kế bên đốt nén nhang, nàng là người bị khiêu chiến, trừ bỏ ứng chiến, không còn lựa chọn nào khác.
Tiếp nhận lời khiêu chiến của người khác chính là tán thành trình độ của bản thân, không có quy tắc thi đấu nào khuynh hướng người bị khiêu chiến cả. Dưới tình huống này, nếu có thể thắng lợi, chính là thực lực áp đảo.
Là thời điểm nên bộc lộ thực lực chân chính!
Tô Bách Lâm dâng thơ, một vị đệ tử ngồi cạnh Tần Tường nhảy ra, lớn tiếng đọc diễn cảm, thanh âm to lớn vang dội, ngay cả người bên ngoài Ngọc Hoa Đài đều nghe rõ ràng rành mạch.
Thanh âm lớn như vậy, đã đủ nhiễu loạn tâm trí mọi người.
Tô Bách Lâm há mồm, tưởng ngăn lại hành vi nhiễu loạn Dung Văn Thanh này, nhưng hắn vẫn là do dự.
Ở trước mặt nhiều người, nếu hắn không lưu tình chỉ trích đồng học, có thể sẽ làm cho người khác cảm thấy, đệ tử Ứng Thiên học phủ phẩm tướng không tốt......
"Khinh cơ nhược cốt tán u ba, canh thương kim nhị phiếm lưu hà. Dục tri khước lão diên linh dược, bách thảo tồi thì thuỷ khởi hoa." Đệ tử một bên niệm thơ, một bên gật đầu, chờ niệm đến cuối cùng, ý cười trên mặt đều không giấu được.
(Tinh hoa ẩn kín gầy yếu bị tán nhỏ, nhuỵ vàng trôi nổi trên dòng nước phiếm ráng chiều. Phải chi có được linh dược hồi xuân, quay về thời điểm cỏ tàn hoa mọc.) "Thơ này rất tốt! Cực diệu! Cực tuyệt! Tô huynh đại tài!" Tần Tường không rõ ý của bài thơ này lắm, chỉ là xem mọi người xung quanh cười tán thưởng, hắn liền lớn tiếng khen ngợi theo, giống như đầu thơ này vừa ra, thiên hạ liền vô thơ.
Không thể không nói, Tô Bách Lâm tài hoa là không thể khinh thường, Dung Văn Thanh cũng tán thưởng hai câu, đầu thơ này tuyệt đối là "thượng hạ", nếu gặp giám khảo yêu thích hoa cúc, có thể sẽ cho Tô Bách Lâm "thượng trung".
Lầu hai Ngọc Hoa Đài, hai nam nhân trung niên ngồi đối diện uống trà, trong đó một nam tử diện mạo phong lưu, mắt hoa đào, mi cong dài, nếu trẻ lại hai mươi tuổi, tất nhiên có thể câu đến vô số thiếu nữ phương tâm.
Nhìn kỹ, nam nhân này cùng Mục Hồng Giác có vài phần tương tự.
Một nam nhân khác diện mạo bình đạm hơn nhiều, còn có chút phát tướng.
"Đệ tử này của ngươi, về thơ từ cũng chỉ có Tạ Hằng có thể so đấu, ngẫu nhiên ngâm thơ, liền có trình độ như vậy, hậu sinh khả uý a!" Nam nhân diện mạo xuất sắc, lời nói tràn đầy ý vị trêu đùa.
"Vẫn là quá non, bị người dùng làm đao, cũng không biết." Một nam nhân khác ngoài miệng nói như vậy, nhưng biểu tình lại rất kiêu ngạo.
Hai người này đúng là Văn Thành đế và Tể tướng Thịnh Tuyên Hoa.
Văn Thành đế không quen nhìn bộ dáng đó của Thịnh Tuyên Hoa, giội hắn một chậu nước lạnh.
"Ta biết Dung Văn Thanh tiểu cô nương này a, sách luận xuất sắc không nói, thơ từ cũng là tuyệt diễm, đầu thơ Trung thu của nàng ngươi cũng thấy rồi, nếu không phải thi tập của kỳ thi viện còn chưa gửi đi, ai dám ở trước mặt nàng so thơ từ?"
Thịnh Tuyên Hoa chớp đôi mắt hai cái, giả vờ như mình không nghe thấy lời nói trát tâm đó.
Hắn nhìn trái nhìn phải, chạy nhanh nói sang chuyện khác, "Mau nhìn, tiểu nha đầu kia viết xong rồi!"
"Ngươi nhanh như vậy liền hoàn thành?" Tô Bách Lâm kinh ngạc nhìn Dung Văn Thanh đặt bút, cảm thấy đối phương đang coi thường mình, ngữ khí bức xúc nói: "Chẳng lẽ là ngươi coi thường ta, tuỳ tiện có lệ như thế! Ngươi không sợ thua sao?"
Dung Văn Thanh không hiểu vì sao Tô Bách Lâm kích động như vậy, vì tỏ vẻ nàng coi trọng Tô Bách Lâm, nàng cầm lấy giấy, tỉ mỉ nhìn hai lần, sau khi xác định mình không có viết sai, liền nói với Tô Bách Lâm: "Ta viết xong rồi a."
Tô Bách Lâm sửng sốt, hắn còn chưa kịp nói gì, vị đệ tử mới vừa giúp hắn niệm thơ đã sốt ruột tiếp nhận đầu thơ của Dung Văn Thanh.
"Không thể!" Tô Bách Lâm muốn ngăn trở đối phương, đối phương cũng đã bắt đầu niệm.
"Táp táp Tây phong mãn viện tài, nhị hàn hương lãnh điệp nan lai. Tha niên ngã nhược vi Thanh đế, báo dữ đào hoa nhất xứ khai*."
*bài thơ <Đề cúc hoa> của thi sĩ Hoàng Sào Dịch nghĩa: Ào ào gió Tây trong vườn trồng hoa cúc
Nhị tàn, hương lạnh, bướm khó bay qua
Năm tới nếu ta làm chúa xuân
Sẽ truyền cho hoa đào nở ở đây cùng một chỗ.
Dịch thơ: Vi vút đầy vườn thổi gió Tây
Nhuỵ rầu hương lạnh bướm khôn bay
Nếu xuân năm tới ta làm chúa
Truyền với hoa đào nở cả đây.
Đầu thơ này...
Tô Bách Lâm sau khi nghe xong hoàn toàn sửng sốt, không biết nên nói gì. Tất cả mọi người cẩn thận phẩm vị đầu thơ này, nhất thời không ai nói chuyện.
"Thơ rách nát gì đây! Trong thời gian ngắn viết ra, quả nhiên là một đoàn dơ bẩn!"
Tần Tường vừa nói chuyện, một đệ tử Ứng Thiên học phủ bên cạnh liền kéo hắn, muốn ngăn hắn chửi bới, nhưng mà đã chậm.
Vì thế Tần Tường nhận được ánh mắt toàn trường quan ái nhìn xem một đứa thiểu năng.
Tô Bách Lâm tiếp nhận thơ từ trong tay vị đệ tử, nhìn kỹ, là tự thể hắn chưa bao giờ gặp qua, quy chỉnh ngay ngắn, tựa như cảm giác Dung Văn Thanh cho người khác, điển phạm cùng mẫu mực quân tử.
"Tại hạ...... Nhận thua."
Dung Văn Thanh khiêm tốn cười cười, "Đa tạ, không khéo trong nhà cũng có cúc đang nở rộ, chỉ là so với miêu tả nét đẹp, tại hạ càng cảm thấy nó luôn bị đối xử bất công."
"Là Bách Lâm quá mức nông cạn, tầm mắt rơi xuống hạ thành." Tô Bách Lâm cũng không giận, thơ từ là tiểu đạo, thua liền thua, đại đầu chân chính còn ở phía sau đâu!
Thanh niên Tần Tường còn táo bón dài dài mấy mẹ ạ =))