"Một bức hoạ rất đẹp." Mục Hồng Giác không ngờ một tiểu cô nương thế nhưng có thể hoạ ra thần vận như vậy. Bức hoạ này, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra người vẽ tranh có thứ tình cảm kinh diễm đối với người trong bức hoạ.
"Là vì tiểu thư dung nhan mỹ lệ, cho nên ta hoạ mới có thể đẹp đến thế." Dung Văn Thanh cũng không keo kiệt khen ngợi mỹ nhân. Nàng đề bút, viết xuống hai câu thơ.
Đào hoa bất cập mỹ nhân trang, thanh phong tử lai châu thuý hương*.
*trích "Tây cung thu oán" – Vương Xương Linh thời Thịnh Đường; Dung Văn Thanh sửa đổi vài chỗ để phù hợp với Mục Hồng Giác Nguyên văn: Phù dung bất cập mỹ nhân trang,
Thủy điện phong lai châu thúy hương.
Khước hận hàm tình yểm thu phiến,
Không huyền minh nguyệt đãi quân vương.
Dịch nghĩa: Phù dung chẳng đượm sắc tân trang,
Thủy điện gió lùa thoảng ngọc hương.
Gạt hận vẻ tình đôi cánh khép,
Dưới bầu trăng sáng đợi quân vương.
Hồng vũ mạn thiên ánh ngọc đang, lạc bút chỉ thượng nhược tiên hoàng**.
**mưa hồng đầy trời phản chiếu khuyên tai bằng ngọc, đầu bút vẽ xuống nền giấy tựa phượng hoàng "Tựa phượng hoàng?" Mục Hồng Giác tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng qua Dung Văn Thanh, phong tình của cái liếc mắt này khiến Dung Văn Thanh nhìn mà đỏ mặt.
Chao ôi tiểu tỷ tỷ này thật xinh đẹp.
"Ta thật thích bức hoạ của ngươi, càng thích bài thơ này." Mục Hồng Giác mỉm cười: "Ngươi là cô nương nhà ai, lại có văn chương như thế."
"Ta họ Dung, Dung Văn Thanh."
"Văn Thanh?" Mục Hồng Giác nghĩ tên này thật không giống khuê danh của nữ tử: "Ta danh Giác, Giác trong 'ngọc giác*'. Chờ ngày thứ nhất sau khi kỳ thi phủ yết bảng, nhà của ta sẽ mở văn hội ở rừng đào này, đến lúc đó sẽ có rất nhiều tài tử của Đào Lý học phủ tới trình diện, người đứng đầu của kỳ thi phủ cũng tất sẽ đến, người mà ngươi muốn gặp có thể cũng đến."
*ngọc ghép thành đôi, hai miếng ngọc ghép lại Dung Văn Thanh mỉm cười, không đáp lời, Mục Hồng Giác xem bộ dáng của nàng, có chút tiếc nuối.
Vốn tưởng rằng đây là một tài nữ không đồng dạng với những người khác, xem ra, nàng chú định phải thất vọng rồi.
"Còn đây là thiệp mời của văn hội, ngươi......"
"Đa tạ ý tốt, ta không cần." Dung Văn Thanh nâng tay cuộn tròn bức hoạ đã khô mực, "Nếu tiểu thư muốn đưa ta cái gì, không bằng tặng cho ta bức hoạ này đi?"
Mục Hồng Giác sửng sốt, nàng chưa từng thấy một người ra bài không án theo lẽ thường như thế. Chẳng lẽ hôm nay nàng ấy đến rừng đào, chạy đến trước mặt mình không phải vì cầu thiệp mời sao?
"Đây là do ngươi hoạ, như thế nào lại nói là ta đưa ngươi?" Mục Hồng Giác nhìn Dung Văn Thanh, đối phương đã tay chân lanh lẹ cuộn tròn bức hoạ, cũng thu hồi bàn vẽ nhỏ lại.
Nhìn qua, như thế nếu mình nói không cho thì Dung Văn Thanh sẽ cuốn gói chạy mất.
"Tiểu thư nói có lý, vậy tranh này chính là của ta." Dung Văn Thanh nghiêm túc nhìn Mục Hồng Giác, nàng nét mặt tươi cười như hoa, trong ánh mắt nhìn về phía Mục Hồng Giác tràn đầy thưởng thức đối với mỹ nhân, "Buổi trưa đến rồi, tiểu thư có muốn cùng ta ăn cơm trưa không?"
Trong lòng Mục Hồng Giác có chút khác thường, nàng chưa từng gặp một nữ tử hoạt bát đầy sức sống như thế.
Mười sáu năm qua, quanh thân nàng đều là những kẻ bảo thủ không chịu thay đổi, cho dù có cảm tình gì, cũng sẽ không hoàn toàn đặt trên mặt, tuy rằng cảm tình hàm súc nàng cũng có thể cảm nhận được, nhưng hàm súc đôi khi tượng trưng cho khoảng cách.
Nhưng nữ tử này không giống.
"Trong nhà đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, hôm nay thật sự vội vàng, nếu còn có duyên tái kiến......."
"Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại." Dung Văn Thanh nghe ra ý cự tuyệt uyển chuyển trong lời Mục Hồng Giác, chỉ là thế gian luôn luôn có thứ gọi là duyên phận, duyên phận đến, cứ tuỳ duyên thì sẽ có kết cục tốt nhất.
Mục Hồng Giác nhìn thân ảnh Dung Văn Thanh đi xa, hơi xuất thần, hoa đào bất cập mỹ nhân trang, câu thơ này, dùng trên người nàng ấy cũng vô cùng thích hợp.
"Tiểu thư, người rốt cuộc đi ra!" Đào Liễu thấy thân ảnh Dung Văn Thanh liền vội vàng tiến lên, tiếp nhận bàn vẽ, giúp Dung Văn Thanh phủi cánh hoa đào trên đầu, "Vì sao tiểu thư lại phải tự mình mang theo bàn vẽ làm gì, loại việc nặng thế này, nên để nô tì làm."
"Sao có thể là việc nặng đâu, đây là cử chỉ phong nhã." Nhớ tới vị tiên tử trong rừng đào, Dung Văn Thanh ôn nhu cười.
Đào Liễu thấy Dung Văn Thanh cười vui vẻ như thế, liền biết tâm tình của Dung Văn Thanh tốt lắm, "Nô tì rất ít khi thấy tiểu thư cười thoải mái đến vậy, nhất định là gặp được chuyện gì tốt rồi."
Dung Văn Thanh lại chỉ cười không nói, bước lên xe ngựa. Theo tiếng bánh xe "lộc cộc" lăn trên đường, xe ngựa dần đi xa.
"Nô tì đáng chết, lại để người xông vào quấy rầy đến điện hạ."
Chờ Dung Văn Thanh rời đi, vài vị tì nữ ẩn nấp một bên mới chạy đến, nửa quỳ hành đại lễ.
"Không ngại, này cũng không phải quấy rầy." Mục Hồng Giác nghiêng người, nhìn chằm chằm nơi Dung Văn Thanh vừa đứng, hơi xuất thần. Thì ra Văn Thanh đi lầm vào nơi này, cũng không phải cố ý tiến đến.
Có phải hay không, về sau sẽ không còn gặp được nàng ấy.
"Hồi biệt viện đi, không thể làm cho Nhị hoàng huynh đợi lâu."
Cánh hoa đào trải một tầng trên mặt đất, Mục Hồng Giác đi tới trước, cảnh sắc đã sớm nhìn chán, hôm nay tựa hồ có một phen phong cảnh khác.
- -------
Buổi sáng, thái dương còn không dâng lên, Dung Văn Thanh cũng đã đến bên ngoài trường thi chờ. Trước khi đến bình minh, tất cả thí sinh đều phải điểm danh để vào bàn.
"Dung Văn Thanh." Quan viên điểm danh nhìn tư liệu trong tay, hơi trợn tròn mắt, hắn nghĩ mình nhìn lầm rồi, còn cố chớp chớp mắt mấy cái: "Dung, Dung Văn Thanh?"
"Đến!"
"Đó là một nữ tử!"
"Sao lại có nữ tử đến trường thi? Chẳng lẽ chúng ta phải cùng một nữ tử cùng trường thi cạnh tranh với nhau?"
Vô số tiếng nghị luận nhỏ vụn vang lên, mọi thí sinh đều nhìn về phía nữ tử đứng trước quan viên điểm danh, trong lúc nhất thời, đủ loại ánh mắt dừng trên người Dung Văn Thanh.
Quan viên điểm danh tinh tế đánh giá nữ tử trước mặt, tuy nói làm như vậy thật sự thất lễ, nhưng hắn lại nhịn không được. Hắn làm quan đã gần mười năm, nhưng chưa bao giờ từng gặp qua một nữ thí sinh.
Dung Văn Thanh mặt không đổi sắc thừa nhận sự đánh giá đến từ mấy trăm người, những ánh mắt hoặc kinh diễm, hoặc khinh thường, hoặc dâm tà đều rơi trên người nàng.
"Đại nhân, đệ tử chính là Dung Văn Thanh." Tuy Dung Văn Thanh nói không sợ những ánh mắt đó, nhưng không có ham muốn làm khỉ bị người vây xem. Nàng lấy ra khảo dẫn* của mình, hơi thúc giục quan viên điểm danh.
*giấy dự thi Quan viên điểm danh vội vàng tiếp nhận khảo dẫn, đối chiếu hơn mười lần với tư liệu trên tay mình, mới rốt cuộc xác nhận đây thật sự là nữ tử.
"Ngươi......" Quan viên điểm danh không biết nên nói gì, nếu nói không cho đối phương vào, hắn không có quyền đó, mà nói để đối phương vào, hắn lại cảm thấy không được tự nhiên.
"Đại nhân, trời sắp sáng."
Dung Văn Thanh cũng hiểu điều đối phương rối rắm, nàng cũng không có thời gian chờ vị đại nhân này làm rõ suy nghĩ.
"A, ngươi vào đi thôi." Quan viên điểm danh suy nghĩ, dựa theo luật lệ của Mục triều, thí sinh có khảo dẫn đều có thể vào bàn, còn không hề có quy định về việc thí sinh là nam hay nữ. Hắn để đối phương đi vào, cũng không trái với quy định.
Nhìn Dung Văn Thanh bị tiểu đồng cầm đèn dẫn vào trường thi, thí sinh phía sau vẻ mặt như nằm mộng.
Sắc trời phía trước hôn ám, thêm vào Dung Văn Thanh mặc bạch sam của học trò, tất cả mọi người đều nghĩ nàng là một nam tử dáng người nhỏ gầy, thẳng đến khi nàng mở miệng thì thí sinh chung quanh mới phát hiện thân phận nữ tử của nàng.
Thí sinh ở chung quanh còn không kịp tiếp thu chuyện giữa bọn họ lại có một nữ tử, liền phát hiện nữ tử kia đã thảnh thơi chạy vào trường thi.
Không phải chúng ta ngốc, mà là sự tình phát triển có điểm đột nhiên, chúng ta không có khả năng thừa nhận.
Quan viên điểm danh dường như không có việc gì tiếp tục điểm danh, nhóm thí sinh nhìn thái độ tự nhiên của hắn, không hiểu sao cũng thả lỏng.
Có lẽ vừa rồi chỉ là bọn hắn còn chưa tỉnh ngủ, làm một giấc mộng mà thôi, không có nữ thí sinh, ừ, không có.
"Đây là trường thi cho thí sinh thời xưa a, nhìn qua không tệ." Dung Văn Thanh bị lĩnh đến căn phòng nhỏ đánh số giáp tam*, tiến vào rồi, mắt liền sáng ngời.
*hàng thứ nhất, phòng thứ ba Toàn bộ căn phòng cũng không đến năm thước vuông, có một lô sưởi ấm nho nhỏ, một tấm ván giường bằng gỗ dài khoảng hai thước rộng một thước, khung cảnh kín không kẽ hở. Bàn học, ghế dựa, cộng thêm một bàn ăn nhỏ, nếu là một đại hán khôi ngô, ở trong phòng cũng khó mà xoay người, thế này gọi là nhìn qua không tệ?
Nguyệt Bán ngồi trên ván gỗ giường, khinh bỉ nhìn ký chủ nhà quê của mình.
Dung Văn Thanh chớp mắt, đi về phía Nguyệt Bán, nụ cười trên mặt rất chi là nhộn nhạo.
"Ngươi cười hèn mọn thế làm cái gì? Ta chỉ bán nghệ không bán thân!" Nguyệt Bán bị doạ đến mức ngay cả gậy trúc cũng rớt xuống giường.
Dung Văn Thanh trợn trắng mắt khinh thường với Nguyệt Bán: "Với cái bộ dáng ngũ đoản* tam thô đó của ngươi, ta không có khả năng có hứng thú đối với thân thể ngươi."
*tướng ngũ đoản là người có năm thứ ngắn, đó là đầu ngắn, mặt ngắn, tay ngắn, chân ngắn, và thân ngắn "Ngươi cũng không thể có hứng thú với tinh thần của ta!" Nguyệt Bán lại nghiêm cái bản mặt thối nâng tiểu gậy trúc lên lần nữa.
"Ta không có hứng thú với ngươi, ta chỉ hứng thú với 'bàn tay vàng' của ta." Dung Văn Thanh vô lại đưa tay ra: "Mau đưa cho ta 'bàn tay vàng', ta muốn viết ra một áng văn chương chọc mù mắt tất cả mọi người."
"Không cần 'bàn tay vàng', ngươi cũng đủ làm mù mắt ta." Nguyệt Bán đối với kiểu ở trước mặt người ta và sau lưng người ta hoàn toàn như hai người khác nhau của Dung Văn Thanh, tỏ vẻ rất bất đắc dĩ như thể nhìn đứa bị bệnh thần kinh: "Cầm cầm, mau lên đừng làm phiền ta."
Một đạo bạch quang phát ra từ móng vuốt của Nguyệt Bán, đánh trúng đầu Dung Văn Thanh, nàng chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, thế giới ở trong mắt nàng ngày càng rõ ràng.
Đây là bàn tay vàng của Nguyệt Bán, có thể tạm thời cường hóa một trị số của một người, lực lượng, trí lực, thị lực vân vân...... Dung Văn Thanh chính là dựa vào bàn tay vàng này để có thể thông hiểu hết mọi kinh văn tối nghĩa khó hiểu.
Nếu chỉ bằng chính nàng gánh, không hao phí hết hai ba mươi năm thì không thể làm được.
Cuộc thi phủ vẫn có vẻ đơn giản, khoa thi có ba tràng. Trận đầu khảo về nhớ thuộc lòng kinh văn, giống kiểu điền vào chỗ trống ở thời hiện đại, chọn năm mươi câu trong vô số kinh văn.
Bởi vì kỳ thi phủ là khảo đồng sinh*
, trong số năm mươi câu có đến bốn mươi câu đều lấy từ trong hơn mười bản kinh văn thuộc loại vỡ lòng. Trả lời được bốn mươi câu này, khẳng định có thể qua trận đầu, nếu muốn tranh thứ hạng, trọng điểm nằm ở mười câu cuối cùng.
*thí sinh thi thử đợt đầu Mười câu sau đều xuất xứ từ điển tịch của các bậc thánh nhân. Điển tịch của thánh nhân nhiều đếm không hết, do Tri phủ chọn lựa ra mười câu từ trong đó, muốn trả lời hết toàn bộ, chỉ có hai loại khả năng.
Thứ nhất, đọc hết một lượt toàn bộ điển tịch của thánh nhân, như vậy mặc kệ gặp phải mười câu đều có thể trả lời. Thứ hai, vận khí tốt, đề vừa lúc xuất ra từ điển tịch đã đọc qua.
Mục tiêu của Dung Văn Thanh là danh đầu, tự nhiên không thể bỏ lỡ một phần, nhất là loại đề có đáp án cố định kiểu điền vào ô trống thế này, mất một phần điểm rất không đáng! Nhưng đọc một lượt hết tất cả thứ tịch, cho dù một học giả lâu lăm hơn tám mươi tuổi cũng không có khả năng làm được.
Cho nên Dung Văn Thanh nhanh nhẹn lợi dụng bàn tay vàng, cường hoá giá trị may mắn của mình.
Bàn tay vàng rất gia sức, dù sao Dung Văn Thanh phát hiện năm mươi câu hỏi này, câu nào nàng cũng biết.
Tràng thi thứ hai là văn chương, nói trắng ra theo hiện đại chính là dựa theo đề bài để viết văn. Đương nhiên, thời cổ đại không có cái gọi là viết một bài tám trăm chữ gì đó, cổ đại chỉ có thơ và từ.
Đề mục là: "Mục Châu tứ nguyệt, đào lâm như hải, ca đào lâm chi mỹ, ngôn thiếu niên chi chí*."
*Mục Châu Thành tháng tư, rừng đào như biển, ngợi ca vẻ đẹp của rừng đào, nói lên chí của bậc thiếu niên Nói trắng ra là, lấy "đào" là trung tâm, viết một bài thơ hoặc văn, nội dung yêu cầu tích cực hướng về phía trước, không có giới hạn độ dài.
Nói đến thơ từ, đây tuyệt đối là uy hiếp của Dung Văn Thanh, thân là một người giả cổ đại nhưng trong xương cốt vẫn là người hiện đại, đối với thơ từ nàng thật sự rất tuyệt vọng.
Thi phủ nàng còn có thể ứng phó, nếu đến thi hương hay thi hội, Dung Văn Thanh muốn đánh bại tất cả những người đọc sách, nhất định phải làm một kẻ sao chép văn.
Chỉ có mượn dùng văn chương ba ngàn năm mới có thể đem một người đọc sách của một thời đại đè dưới chân.
Nói đến rừng đào, ý tưởng thứ nhất của Dung Văn Thanh chính là nữ tử đứng dưới tàng cây ngày đó, hình ảnh kia thật sự rất đẹp, đẹp đến kinh tâm động phách, càng động lòng người hơn hoa đào che kín cành cây.
Ngòi bút dưới tay nàng hơi di chuyển, đem cảnh tượng đẹp nhất trong trí nhớ viết ra.
Mãn thụ hoà kiều lạn mạn hồng, vạn chi đan thải chước xuân dung*.
*khắp cành cây hoà với dáng yêu kiều rực rỡ sắc hồng, vạn nhành cây đan xen làm rực rỡ dung mạo xuân sắc Hà đương kết tác thiên niên thực, tương kỳ nhân gian tạo hoá công**.
**khi nào ngàn năm kết trái thành quả thật, thành công tạo nên một tạo hóa của nhân gian Cầu phúc lợi ᕦ(ò_óˇ)ᕤ