"Bá Du......" Mục Hồng Giác lẩm bẩm hai chữ này, mang theo âm cuối gợi cho tâm can Dung Văn Thanh run lên, "Bá Du không phải là nữ nhi duy nhất trong nhà?"
Danh giống nam tử, tự cũng giống, lại không phải là nữ nhi duy nhất trong nhà?
"Phải, còn có một đệ đệ." Tuy Dung Văn Thanh không thích tên đệ đệ đột nhiên xuất hiện đó, nhưng nàng cũng vẫn phải thừa nhận có một đệ đệ, cho dù là ngoại sinh tử.
Bởi vì đó là quan hệ huyết thống, không liên quan đến việc có được vào gia phả hay không.
Mục Hồng Giác nhìn ra cảm xúc Dung Văn Thanh khác thường, thoáng nghĩ liền hiểu được, phỏng chừng hai người không phải cùng phụ mẫu, "Vinh quang của gia tộc không thuộc về cá nhân."
Cho nên mặc kệ tình huống trong nhà ngươi thế nào, chỉ cần ngươi có tài hoa, liền cũng đủ mọi người nhìn ngươi với cặp mắt khác xưa.
Dung Văn Thanh gật đầu, giơ lên chén rượu hoa đào, uống một hơi cạn sạch.
Kính rượu cũng cần chú ý, Dung Văn Thanh tuy đứng đầu kỳ thi phủ, lại không có công danh gì, nàng không có tư cách kính rượu với Mục Hồng Giác.
Đương nhiên, chung quy sẽ có một ngày, nàng có thể được Mục Hồng Giác kính rượu!
Uống chút rượu rồi tâm sự, ngồi một hồi có thể ngốc cả ngày.
Nhị hoàng tử cũng đến văn hội ở rừng đào, chỉ là trước kia hắn từng bái vào học ở Đào Lý học phủ, cho nên ở văn hội hắn vẫn ngồi cùng sư sinh của Đào Lý học phủ, cách đám người Mục Hồng Giác đặc biệt xa.
Dung Văn Thanh trước đây chưa bao giờ tham gia văn hội, mỗi ngày nàng đều chôn mình trong biển thư, đọc sách khiến nàng khoái hoạt, cho nên nàng không biết văn hội thế nhưng nhàm chán đến mức này!
Nói thế nào nhỉ, giống như thật nhiều người tụ cùng một chỗ, người quen biết thì trò chuyện, không quen biết cũng đàm luận hai câu, chính là ngồi ở đó nói chuyện không đâu.
Đương nhiên, cũng không phải thật sự nói nhảm, nhóm học trò nói rồi nói, chủ đề sẽ phát triển đến việc kiến giải chuyện quốc gia đại sự. Đương kim Thánh thượng là người thiết thực, đàm luận chính sự là kỹ năng mà nhóm học trò phải chuẩn bị.
"Mấy ngày trước đây, bệ hạ đột nhiên phát chiếu thư cho Đông Chinh, mệnh Tư Công Bộ thu thập lông mềm của dê non, chế thành một thứ tên gọi là 'áo lông' gì đó." Một học sinh hiển nhiên gia thế hiển hách, Mục Châu Thành cách hoàng thành không tính xa, nhưng tuyệt đối không gần, bất quá mới hai ba ngày, nội dung của chiếu thư cũng đã bị nhà hắn biết được, "Các ngươi nói, hành động này của bệ hạ có ý gì?"
"Áo lông là vật gì? Dùng da giống da cừu làm thành áo khoác sao?" Học trò đang ngồi đều là người gia cảnh giàu có, nghĩ đến da động vật dùng để chế đồ, trừ da cáo thì chính là da hổ.
Đề tài này nhất thời bị kẹt ở đây, muốn phát biểu kiến giải được chiếu lệnh này thì phải hiểu được ý tứ của chiếu lệnh mới được.
Trở về tất yếu phải hỏi rõ áo lông là vật gì! Học trò đầu tiên nhắc tới đề tài này thầm hạ quyết tâm.
Chỉ có người chú ý quốc sự và hiểu rõ mới có thể kiến thiết quốc gia thật tốt.
Các trò chơi như ném thẻ vào bình rượu, bắn tên này nọ chơi đến trưa, nếm qua cơm trưa, bộ phận để cho mọi người ở văn hội chờ mong rốt cuộc bắt đầu.
Đây là phần cuối cùng của văn hội, cũng là phần quan trọng nhất.
Nhìn thời gian không sai biệt lắm, Tào Trí Uyên đứng dậy kính rượu với Mục Hồng Giác. Hắn tay phải cầm chén, tay trái bưng đáy chén, hai mắt nhìn thẳng Mục Hồng Giác.
"Thần kính Công chúa, nguyện Đại Mục ta hàng năm đều là thịnh cảnh. Thần đề nghị, uống cạn chén này, vì Mục triều!"
Mục Hồng Giác đứng dậy, mặt mày vui mừng, cười nói: "Không chỉ muốn hàng năm thịnh cảnh như ngày này, còn muốn cảnh tượng thịnh vượng của Mục triều ngày càng mỹ lệ hơn mới phải."
Nàng hai tay nâng chén tới trước mặt, dùng ống tay áo hơi che, uống một hơi cạn sạch. Uống xong, Mục Hồng Giác dốc ngược chén xuống, quả nhiên không một giọt rượu dư thừa.
Thân là hoàng thất, Mục Hồng Giác vốn có thể đứng dậy nhấp một ngụm là được, nhưng nàng cũng rất nể tình uống cạn toàn bộ rượu. Động tác này của nàng thể hiện đầy đủ sự kính trọng của nàng đối với Tào Trí Uyên, không chỉ hắn, riêng khí độ chiêu hiền đãi sĩ rõ ràng tốt hơn vị Nhị hoàng tử rõ ràng muốn mượn sức người lại còn tự cao tự đại kia nhiều.
Trương Cẩm Trình là người thứ hai đứng lên, ngoài miệng nói một câu chúc phúc, rồi đem rượu một hơi uống cạn sạch.
Thật rõ ràng, phần cuối cùng đã bắt đầu, những lời chúc phúc khi uống rượu đều phải nói xoay quanh sự thịnh vượng của quốc gia, bảy tám quan viên lần lượt đứng lên, phỏng chừng mọi từ ngữ tốt đẹp đều bị nói hết.
Cuối cùng, Dung Văn Thanh sẽ phải vận dụng sự nhanh trí.
Dung Văn Thanh phát hiện bàn mà mình ngồi thật sự có điểm bất lợi, sớm biết thế lúc chơi trò chơi đã bỏ chạy qua chỗ Nhị hoàng tử, có một đám học trò của Đào Lý học phủ, thế nào cũng không tới phiên nàng xui xẻo.
Vừa rồi trong lòng Dung Văn Thanh còn đang nghĩ, vì cái gì Tào Trí Uyên nhiệt tình như thế? Nguyên lai đối phương đã đào sẵn cái hố ở chỗ này chờ nàng.
Mục Hồng Giác cười nhìn các quan viên nói ba hoa chích choè, ở trong miệng bọn họ, Mục triều nghiễm nhiên đã biến thành một quốc gia không có thống khổ, không có bần cùng, không có nạn đói hay chiến loạn.
Quốc gia như vậy có tồn tại sao? Không tồn tại, quốc gia như vậy không gọi là quốc gia, mà kêu là lý tưởng.
Lần lượt một vòng đi xuống, rốt cuộc đến Dung Văn Thanh.
Nhìn ánh mắt nheo lại đầy ý cười của Mục Hồng Giác, Dung Văn Thanh bỗng nhiên nhớ tới nàng từng nhìn thấy một cái hình như thế, đầu chó cười híp mắt.jpg
"Chúc cho......" Dung Văn Thanh vừa mở miệng đã khựng lại, mấy vị quan viên trước đó quả thật đã đem tất cả những điểm có thể khen của Mục triều khen hết.
Ngay cả việc thật nhiều năm rồi chưa từng có thiên tai lớn cũng khen một lượt.
Đương nhiên, vị quan viên khen không có thiên tai kia nhất định không thể tưởng được, Mục triều ngày mồng một tháng năm năm thứ tám, cũng chính là hai năm sau, toàn bộ Mục triều như bị động kinh, thiên tai không ngừng, suýt nữa làm cho Mục triều bị chặt đứt căn cơ.
Mục Hồng Giác hơi hơi nghiêng đầu, muốn nghe một chút xem Dung Văn Thanh có thể nghĩ ra cái gì.
Dung Văn Thanh cũng sẽ không làm cho mình xấu mặt, nàng cũng không thể làm cho chính mình ở trước mặt phần đông quan viên học trò, thậm chí còn ở trước mặt Trưởng công chúa mất mặt được!
Lúc này, Nguyệt Bán liền ra trận.
Âm thầm nháy mắt với Nguyệt Bán đang ẩn thân cắn gậy trúc, trong tay Nguyệt Bán phát ra một đoàn ánh sáng, đánh vào đầu Dung Văn Thanh.
Trí nhớ nhanh chóng tăng trưởng, làm cho Dung Văn Thanh thoải mái nhớ lại mười sáu năm trước, toàn bộ văn chương mà nàng đã đọc qua kiếp trước. Cho dù chỉ kinh hồng thoáng nhìn, cũng nhớ rõ rành mạch.
Dung Văn Thanh chết lúc mười tám tuổi, nàng thậm chí còn chưa tốt nghiệp trung học đã chết vì tai nạn xe cộ.
Khoa văn làm cho nàng tiếp xúc với đại lượng văn học lịch sử, đương nhiên, nhiều năm trôi qua, những thứ trong ký ức đã sớm quên không còn một mảnh, may mà có cái ngoại quải* này.
*phần mềm phụ trợ dùng cho game như hack hay auto "Như kim Văn Thành toàn thịnh nhật, tiểu ấp do tàng vạn gia thất.
(Ngày nay, thời Văn Thành là những ngày [Mục triều] toàn thịnh [cả văn trị lẫn võ công]; một ấp nhỏ cũng chứa cả vạn nóc gia.) Đạo mễ lưu chi túc mễ bạch, công tư thương lẫm câu phong thực.
(Gạo nếp béo bóng, gạo tẻ trắng tinh; kho công kho tư thật sự chứa đầy.) Cửu châu đạo lộ vô sài hổ, viễn hành bất lao cát nhật xuất.
(Đường đi trong chín châu không có sói cọp [rình làm hại]; đi xa chẳng cần chọn ngày tốt.) Lâm lang mãn mục xa ban ban, nam canh nữ tang bất tương thất.
(Rực rỡ muôn màu xe ngựa chạy, trai cày ruộng, gái dệt cửi không bỏ bữa nào.) Cung trung thánh nhân tấu vân môn, thiên hạ bằng hữu giai giao tất.
(Trong cung vua anh minh tấu nhạc Vân môn; dưới gầm trời người người kết bạn keo sơn [gắn bó].) Bách dư niên gian vị tai biến, thúc tôn lễ nhạc tiêu hà luật*."
(Hơn một trăm năm không có binh biến; [vẫn dùng] lễ nhạc của Thúc Tôn và luật pháp Tiêu Hà [định ra từ đời Hán].) *nguyên văn trích trong "Ức tích kỳ nhật" - Đỗ Phủ, một số câu thơ có cải biến đôi chút. Dung Văn Thanh niệm thơ ra, rồi nói: "Quốc gia trở nên cường thịnh là điều mỗi con dân Mục triều hướng về, bệ hạ là một bậc quân chủ anh minh."
Văn Thành là niên hào của năm nay, dựa theo niên hiệu mà nói, hiện tại là năm Văn Thành thứ mười một.
Nói không thể nói hết lời, rất nhiều lời không phải một người đứng đầu kỳ thi phủ nho nhỏ như Dung Văn Thanh có thể nói.
Nàng chỉ cần nói bấy nhiêu cũng đủ rồi.
Mục Hồng Giác không ngờ sẽ nghe được một bài thơ như thế, nghĩ đến mình từ hoàng đô đi đến Mục Châu Thành, dọc đường đi nhìn đến bách tính, trong lòng nàng có một dòng chảy ấm áp lưu động.
Tuy rằng bọn họ có người có cuộc sống gian khổ, có người lại rất giàu có, thân phận khác biệt như trời với đất, nhưng bọn họ đều có một thứ giống nhau. Đó chính là lòng kính yêu đối với Mục triều, là quốc gia này giao cho con dân hạnh phúc.
Không cần lang bạt tha phương, không cần nhẫn nhịn chịu đói, lại càng không cần lo lắng sẽ bị đông chết ở đầu đường mùa đông.
Mục Hồng Giác đột nhiên hiểu được tâm tình của phụ hoàng và huynh trưởng, sự trầm trọng của bốn chữ "yêu dân như con".
"Bài thơ này....." Tào Trí Uyên không biết nên đánh giá thế nào, dựa theo thơ bình thường, là coi trọng xem người viết thơ có viết ra được ý cảnh hay không, bài thơ này của Dung Văn Thanh, là tả thực.
Chính là rất rõ ràng viết ra cảnh tượng hiện tại của Mục triều, cũng không đem tình cảm của mình dung nhập trong đó.
"Bài thơ vừa rồi bất quá là ta thuận miệng niệm ra, chỉ là đem những gì ta nhìn thấy viết ra mà thôi." Dung Văn Thanh nhìn Tào Trí Uyên khó xử, liền nói: "Cũng không phải ở cuộc thi, đại nhân để ý làm gì?"
Quan viên ở đây bị Dung Văn Thanh nói chọc cười, đối với nàng lại có một ấn tượng sơ bộ tốt đẹp.
Một ngày này, dáng vẻ trầm ổn của Dung Văn Thanh đều rơi vào mắt họ.
Nhị hoàng tử thiết yến ở xa xa, nàng thế nhưng thi thi nhiên nhiên ngồi ở chỗ này, nửa ngày cũng không tìm cơ hội qua bên kia, cũng đủ để nói lên sự trầm ổn trong tính cách của nàng.
Dù sao ở trong mắt rất nhiều người, Thái tử đã mất, Nhị hoàng tử là người đứng đầu thừa kế vị trí Thái tử, đó là Hoàng đế tương lai! Ai không muốn nịnh bợ?
Không thấy người đứng thứ hai là Gia Cát Tĩnh cùng người đứng thứ ba Tạ Nghị đều ở bên kia sao? Ngay cả một số học trò có chút tài hoa được yêu thích đến đây cũng đều ở bên kia, càng đừng nói một số khuê môn tiểu thư muốn bay lên làm Hoàng tử phi.
Ngay cả quan viên ở đây cũng muốn đi qua, chẳng qua Nhị hoàng tử không có vương vị, Mục Hồng Giác thân là Trưởng công chúa đè trên đầu hắn, cho nên đám quan viên này không thể không ở đây với Mục Hồng Giác.
Còn có một số học trò danh môn, mục đích bọn họ lưu lại chính là vì Công chúa.
Trong mắt Mục Hồng Giác mang ý cười, ngay cả nét tươi cười bên miệng cũng đều chân thật hơn một chút. Đột nhiên, một vị tiểu đồng từ bên chỗ Nhị hoàng tử đi qua.
Tiểu đồng kia dùng thanh âm trong trẻo nói: "Người đứng thứ ba kỳ thi phủ - Tạ Nghị, khiêu chiến người đứng đầu Dung Văn Thanh, lấy 'đào' làm chủ đề, ngâm thơ viết văn đều được."
Lại là đào?
Màn khiêu chiến đột nhiên này làm cho bầu không khí bị kiềm hãm, đề mục đó lại làm cho các quan viên hai mặt nhìn nhau.
Kỳ thi phủ, đề ra chính là "đào", văn hội còn so "đào", Tạ Nghị nhất định có chuẩn bị mà đến, hẳn là nhằm vào Dung Văn Thanh!
"Tiểu tử Tạ gia nhìn qua là một quân tử bình hoà, kỳ thật cũng là người có tính tình xúc động." Tào Trí Uyên kề tai Trương Cẩm Trình nói nhỏ, trong giọng nói có chứa một tia lo lắng không dễ phát hiện.
Trương Cẩm Trình khẽ lắc đầu, lại không cho là đúng nói: "Người đầu tiên xuất hiện khiêu chiến, hẳn là bị người khác lợi dụng, chẳng qua ngay từ đầu hắn đã ôm tâm tư như vậy. Vẫn là còn quá trẻ, thiếu kiên nhẫn."
Tào Trí Uyên gật đầu, Tạ Nghị thân vốn là kiêu tử của Tạ gia, lần này thi phủ chỉ đứng thứ ba, hẳn không phục lắm.
Đối mặt với Gia Cát Tĩnh hơn hắn ba tuổi lại có thiên phú dị bẩm, Tạ Nghị còn có thể chịu phục, nhưng đối mặt với Dung Văn Thanh cùng tuổi hắn, lại còn là nữ tử, không thể thiếu trong lòng không phục.
"Dung Văn Thanh, ứng chiến." Dung Văn Thanh đứng dậy, địa vị hiện tại của nàng thật huyền diệu, mặc kệ ai khiêu chiến nàng, nàng đều phải ứng!
Không chỉ muốn nhận lời, nàng còn muốn thắng thật xinh đẹp!
Gánh vác càng nhiều, địa vị của Dung Văn Thanh lại càng nguy hiểm, hơi có sai lầm, nàng đều sẽ bị đánh xuống đáy cốc, bị người trong thiên hạ gièm pha chê bai.
Tấm gương không phải mỗi người đều có thể làm, càng đừng nói nàng vẫn là đi tiên phong! Nàng càng lên cao, sẽ càng có nhiều người nhìn chằm chằm nàng.
Ai nấy tâm tư khác nhau, có người muốn cho nàng thuận lợi đạt được thành tựu, có kẻ đã nghĩ nhượng nàng chết không có chỗ chôn.
Nữ tử, có thể từ nay về sau thoát khỏi trói cuộc mà nam nhân đặt trên người các nàng không, liền xem liệu Dung Văn Thanh có thể áp được văn nhân thiên hạ.
Xin chân thành cảm tạ Bách Linh tỷ đã gánh chương này, nhìn văn thơ lai láng mà tui đây muốn choáng váng =))