Theo kế hoạch của Ninh Dạ, đầu tiên phải nghĩ cách kéo gần quan hệ với Lao Hải Điền, sau đó đi vào Lao phủ, lại nhờ Thiên Cơ gây chuyện, chuyển mũi giáo sang phía thư yêu, cuối cùng bắt được kẻ bị thư yêu vặn vẹo tâm trí, giải cứu, cuối cùng lại giá họa chuyện ở Lao phủ cho kẻ khác, tốt nhất là Giám Sát đường.. Có vậy mới nhận được hảo cảm của Lao Huyền Minh, còn có thể gây xích mích giữa hai điện Hắc Bạch.
Đây mới là cách thức hành động bình thường của một người báo thù.
Toàn bộ kế hoạch vô cùng đơn giản - xưa nay không phải kế hoạch càng phức tạp càng tốt, một kế hoạch hiệu quả là có thể thực hiện theo cách đơn giản.
Nhưng tiếng kêu thảm thiết phát ra lúc này lại khiến Ninh Dạ ngạc nhiên - chuyện này không phải do Thiên Cơ gây ra, vì giờ Thiên Cơ vẫn còn đang trên người y, chưa lên đường.
Chẳng lẽ lại có chuyện bất ngờ gì xảy ra?
Ninh Dạ nghĩ.
Nghe tiếng kêu thảm này, tất cả mọi người cùng ngạc nhiên.
Lao Huyền Minh đã đứng dậy: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Chỉ thấy một nha hoàn vội vội vàng vàng chạy tới: “Lão gia, không tốt rồi, ngũ tiểu thư...”
“Con bé làm sao?” Lao Huyền Minh vội hỏi.
“Ngũ tiểu thư chết rồi.” Nha hoàn cuống tới muốn khóc.
Cái gì?Lao Huyền Minh quan sát Ninh Dạ một lúc, rốt cuộc cũng để ý tới y, hỏi: “Ngươi là ai?”
Lúc trước hắn chỉ chú ý tới đám người Trì Vãn Ngưng, Chung Nhật Hàn, không mấy để tâm tới Ninh Dạ.
Trì Vãn Ngưng bèn nói: “Đệ tử Thất Sát Thiên Đao, Ninh Dạ.”
Nghe cô nói y là đệ tử của Thất Sát Thiên Đao, rốt cuộc Lao Huyền Minh cũng khách khí hơn: “Kính xin Ninh công tử chỉ giáo.”
“Ta muốn kiểm tra thi thể.” Ninh Dạ trực tiếp nói.
“Được!” Lao Huyền Minh cũng rất quyết đoán.
Ninh Dạ đã đi tới, kiểm tra cẩn thận.
Hứa Ngạn Văn hơi căng thẳng: “Này, ngươi có làm được không? Đừng làm trò cười.”
Ninh Dạ không buồn quay đầu lại: “Ngươi có nghe tới vụ án Cố phủ không?”
Hứa Ngạn Văn ngạc nhiên: “Có chứ.”
“Ta phá.”
Hứa Ngạn Văn khinh thường: “Thế có tính là gì.”
Ninh Dạ dùng ngón tay chỉ Khổng Triêu Thăng đằng sau: “Ngươi đi mà nói câu này với hắn.”
Khổng Triêu Thăng sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Trong khi đang nói, Ninh Dạ đã kiểm tra qua thi thể Lao Ngân Yến, nói: “Trong móng tay cô ấy có thịt nát, chứng tỏ đã làm đối phương bị thương.”
Nghe y nói vậy mọi người cùng nhìn sang đám hạ nhân, đột nhiên Lao Huyền Minh tóm lấy một người trong đó: “Trên người ngươi có vết thương.”
Hóa ra trên mặt người kia có vài vết thương.
Hạ nhân kia kinh hãi: “Lão gia, vết thương trên mặt tôi là từ ba ngày trước rồi, tôi và vợ tôi cãi nhau, bị cào, là vết thương cũ. Đại phu nhân cũng biết.”
Đại phu nhân ở bên cạnh đã gật đầu liên tục, đúng là như vậy.
Ninh Dạ nói: “Không phải cào bị thương mà là đâm bị thương.”
Cái gì?
Mọi người lại nhìn về phía Ninh Dạ.
Ninh Dạ khua tay một chút: “Trước khi cô ấy chết móng tay đã bắn ra, sắc bén như đao, đâm vào cơ thể một người nào đó, lúc bay về mang theo chút thịt nát.”
“Không thể nào!” Lao Huyền Minh đã kêu lên.
Muốn làm được chuyện này ít nhất phải nhập môn tu tiên, mà Lao Ngân Yến vốn không phải tu sĩ.
Nhưng Ninh Dạ lại biết có thể.
Lao Ngân Yến bị thư yêu xâm hạ vặn vẹo thần trí, bản thân cũng nhận được một chút yêu lực, có thể thi triển một số thủ đoạn của tu sĩ, chính vì vậy khi cô chết hai mắt mới đỏ sẫm như máu.
Vì vậy Ninh Dạ nói thẳng: “Nếu bị khống chế thì có thể.”
Nghe y nói vậy Chung Nhật Hàn đã xông tới nắm lấy cổ tay Lao Ngân Yến thử kiểm tra một chút: “Ninh Dạ nói không sai, trong cơ thể ngũ tiểu thư còn sót lại yêu lực, xem ra bị yêu vật nào đó ảnh hưởng.”
Lao phủ có yêu?
Mọi người đều ngơ ngác.
Ninh Dạ lại vân vê chỗ thịt vụn trong tay Lao Ngân Yến, bề ngoài là quan sát tỉ mỉ, thực chất là vận dụng Vấn Thiên thuật suy đoán lai lịch của chỗ thịt này.
Do tu vi của Ninh Dạ đã lên tới tầng sáu, cho dù không có Côn Lôn kính, Ninh Dạ cũng có thể tra xét.
Nhưng kết quả tra xét lại khiến Ninh Dạ cả kinh.
Cái gì?
Dây là máu thịt đã ma hóa!
Trong Lao phủ có ma tộc!
Lần trước tới Cố phủ không gặp được ma tộc, không ngờ lại gặp được ở đây.
Nhưng nếu là ma tộc thì không phải phàm nhân, vì sao thủ đoạn giết chết Lao Ngân Yến lại vụng về như vậy?
Suy nghĩ của Ninh Dạ xoay chuyển, đã nghĩ đến vô số khả năng.
Đột nhiên y xông tới, lao thẳng vào thư phòng.
Trần giọng nói: “Có phải trước khi chuyện nảy xảy ra, ngũ tiểu thư đang đọc sách ở đây không?”
Vài thị nữ phụng dưỡng Lao Ngân Yến đồng thời gật đầu: “Đúng vậy!”
Lao Huyền Minh đã xông tới như làn gió: “Ngươi phát hiện ra điều gì à?”
Ninh Dạ đang định trả lời, đột nhiên y biến sắc, ôm lấy Lao Huyền Minh lao ra: “Lùi lại!”
Ngay lúc hai người xông ra khỏi thư phòng, chỉ thấy ‘xoạt’ một tiếng, trong thư phòng có đại lượng khói đen bốc lên, làn khói còn ngưng tụ thành một móng vuốt màu đen sắc hén hung ác ập tới. Sau lưng Ninh Dạ lóe lên ánh kim, phát động Kim Giáp phù, móng vuốt xé tan phòng ngự của Kim Giáp phù, đánh lên lưng Ninh Dạ. Ninh Dạ hự một tiếng, đã bị thương.
Cuối cùng cũng may đám người Chung Nhật Hàn đã cùng động thủ, trong khu sau của Lao phủ lập tức tràn ngập chấn động pháp thuật, đồng thời đánh về móng vuốt màu đen kia.
Trong làn khói dày đặc, một giọng nói lạnh lùng khốc liệt mỉm cười kỳ quái nói: “Lại bị một tên tiểu tử xấu xí nhận ra hành tung, đúng là quá mất mặt.”
Sau lời nói này chỉ thấy khí đen vô biên cuộn tròn, bao trùm toàn bộ Lao phủ vào trong