Công Tôn Điệp nói: “Hóa Ảnh ma điển tuy không phải Luyện Tâm ma công nhưng lại là bí điển Ma môn chân chính, là căn cơ của Ma môn, ẩn chứa đạo về hóa ảnh. Nếu ta nhận được nó, cái Hắc Bạch trận của các ngươi khó mà ngăn được bí pháp ảnh độn của ta.”
Tam Đại Bí Điển của Ma môn, Hóa Ảnh ma điển, Luyện Tâm ma điển và Hắc Ngục ma điển, đại biểu cho ba thủ đoạn điển hình của Ma môn.
Trong đó Hóa Ảnh là pháp thuật bỏ trốn, Luyện Tâm là pháp thuật khống chế, Hắc Ngục là pháp thuật chiến đấu.
Về phần Thiên Huyễn bí thuật của Công Tôn Điệp cũng là một phần của Hóa Ảnh ma điển. Chỉ có điều phần huyễn hóa của ma điển là có thuật mà không có đạo, Thiên Huyễn bí thuật của Công Tôn Điệp đã tới cực hạn, trừ phi tu vi tăng cường không thì khó lòng tiến bộ. Nhưng pháp thuật Ảnh Độn vẫn còn nhiều không gian tăng trưởng.
Ninh Dạ không hứng thú với Hóa Ảnh ma điển, y nói thẳng: “Ta muốn xem Luyện Tâm ma điển.”
Công Tôn Điệp mỉm cười: “Ta là phản đồ của Ma môn, không thể quay về.”
“Ngươi chỉ cần nói cho ta biết tổng bộ Ma môn ở đâu là được.”
“Tổng bộ của Ma môn chưa bao giờ cố định, nhưng nếu ngươi dẫn ta theo, ta có cách tìm ra.”
“Vậy ngươi phải thành tâm theo ta đã.”
“Ngươi có Tiệt Thiên thuật, bây giờ ngươi có thể cảm giác xem ta nói có thành tâm hay không.” Công Tôn Điệp chu miệng nói.
Ninh Dạ lắc đầu: “Tâm trạng có thể thay đổi, người trong Ma môn giỏi nhất là ẩn giấu. Nếu ngươi đã biết ta có Tiệt Thiên thuật, vậy thì Tiệt Thiên thuật của ta vô dụng với ngươi.”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
“Ký huyết khế.”
“Được.” Công Tôn Điệp đáp ứng.
Nhưng Ninh Dạ lại lắc đầu: “Không được, người trong Ma môn có rất nhiều thủ đoạn quỷ dị, ta nhớ hình như các ngươi có cách phá bỏ huyết khế.”
“Này!” Công Tôn Điệp nổi giận: “Nói cái gì ngươi cũng bảo không được, rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Ninh Dạ suy nghĩ một chút rồi nói: “Xem ra ta chỉ có thể dùng cách của mình thôi.”
Nói xong đã giơ tay nắm lên người Công Tôn Điệp.
Loạt xoạt vài tiếng, đã lột áo Công Tôn Điệp ra.
“Ngươi định làm gì?” Công Tôn Điệp kinh hãi.
Chẳng lẽ tên này định làm nhục mình?
Bây giờ cô đã mất hết công lực, không cách nào chống cự. Chẳng lẽ y nghĩ chiếm được mình thì có thể khiến lòng mình quy thuận à?
Đừng có hòng!
Công Tôn Điệp đang uất ức muốn tự sát, lại thấy Ninh Dạ đã giơ ngón tay ấn lên ngực cô, chỉ phong như đao, không ngờ lại bắt đầu xăm mình cho cô.
“Thứ ta thi triển lên người ngươi là một môn bí pháp của Thiên Cơ môn, không nói tên cho ngươi, tránh việc ngươi phải đi tìm cách phá giải. Còn hiệu quả, ta cũng không nói, đằng nào thì nếu ngươi phản bội ước định ngươi cũng tự biết kết quả.”
Làm xong chuyện này, Ninh Dạ bèn kéo quần áo Công Tôn Điệp lên rồi nói.
Công Tôn Điệp cười lạnh: “Ngươi đối xử với đồng minh như vậy à?”
Trong lòng cô đã nổi giận.
Đúng là Ninh Dạ không chiếm đoạt cô nhưng lại lần mò toàn bộ thân thể cô.
Bây giờ ngươi lại ra vẻ ‘ta động tay động chân với ngươi nhưng không nói cho ngươi kết quả đấy, ngươi tự đoán đi’, thế là cái thái độ quái gì?
Ngươi còn mặt mũi gọi mình là đồng minh à?
Ninh Dạ nghiêm túc trả lời: “Đây là cách giải quyết tốt nhất.”
Công Tôn Điệp gầm lên: “Ngươi lợi dụng bà đây?”
Ninh Dạ nhìn cô với vẻ khinh thường: “Ngươi định bắt ta nói: ‘ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng’ à?”
“Ta nhổ vào, còn lâu ta mới thèm cho tên quỷ xấu xí như ngươi chịu trách nhiệm!” Công Tôn Điệp mắng chửi.
Ninh Dạ bèn đáp: “Ngươi yên tâm, ta cũng không định chịu trách nhiệm với ngươi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!