Nhạc Tâm Thiện cười khẽ một tiếng: “Đáp án không ngoài hai tình huống. Một là Doãn Thiên Chiếu đúng là người cấu kết với Mộc Khôi tông, có lẽ chuyện Thường Vũ Yên khiến lương tâm của hắn trỗi dậy, hối hận vì hành động trước kia, vì vậy cuối cùng chọn cách dùng cái chết sám hối. Một cái khác thì... e là phức tạp hơn nhiều, cũng đáng sợ hơn rất nhiều.”
“Vâng.” Lạc Cầu Chân biết bây giờ mình không cần nói gì thêm.
Quả nhiên, Nhạc Tâm Thiện nói: “Phó Đông Lưu của Giám Sát đường, nhận chức mà vô dụng, thân có chức trách nhưng không làm việc chỉn chu, khiến cho Hắc Bạch thần cung ta tổn hại nghiêm trọng. Ta đã xin lệnh của chưởng giáo, bãi miễn hắn. Ta hy vọng ngươi sẽ đảm nhiện vị trí đường chủ Giám Sát đường này.”
Cái gì?
Lạc Cầu Chân kinh hãi: “Thuộc hạ vô dụng, không thể...”
Nhạc Tâm Thiện đã ngắt lời hắn: “Không thể lấy thành bại ra luận anh hùng được. Ta biết năng lực của ngươi, ngươi cứ làm cho tốt. Nếu kẻ trong bóng tối kia vẫn còn, vậy ngươi hãy tìm hắn ra, có vậy mới không phụ kỳ vọng của ta.”
Lạc Cầu Chân không ngờ sau khi mình bại trận thảm hại như vậy mà vẫn được thăng chức, cảm động đến rơi nước mắt: “Ân đức của đại điện chủ, thuộc hạ có tan xương nát thịt cũng nguyện báo đáp!”
Nhạc Tâm Thiện thản nhiên nói: “Ta không cần ngươi tan xương nát thịt, chỉ cần ngươi tận tâm tận lực. Nhưng phải nhớ kỹ, đừng kích động nữa, cũng đừng tập trung vào mỗi một kẻ.”
Khác với Lạc Cầu Chân, sau khi thẩm vấn ở Động Huyền điện, Nhạc Tâm Thiện không còn nghi ngờ Ninh Dạ.
Theo hắn thấy, Lạc Cầu Chân chỉ nhất thời đâm vào ngõ cụt.
Nghe hắn nhắc nhở như vậy, Lạc Cầu Chân chỉ có thể đáp: “Thuộc hạ hiểu!”
Khi biết tin Phó Đông Lưu bị điều chuyển, Lạc Cầu Chân thăng chức, Ninh Dạ cũng rất kinh ngạc.
Hắn không ngờ Lạc Cầu Chân thua đau như vậy nhưng vẫn được thăng chức.
Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không có gì lạ.
Dẫu sao chuyện Doãn Thiên Chiếu cũng không được hoàn hảo, bản thân Ninh Dạ cũng có thể nghĩ ra những điểm đáng ngờ kia, nhưng hắn không có cách nào giải quyết. Hay có thể nói nếu muốn giải quyết sẽ gây ra càng nhiều vấn đề.
Vẫn có mầm họa, nhân tài lại khó kiếm, Nhạc Tâm Thiện không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trọng dụng Lạc Cầu Chân.
Nhưng cũng may Lạc Cầu Chân đã học khôn, sau khi thăng chức không tới gây sự với y nữa.
Nhưng Ninh Dạ biết, Lạc Cầu Chân chỉ tạm thời ngủ đông.
Hắn không hề từ bỏ nghi ngờ đối với mình, chỉ đang chờ đợi.
Đợi mình xuất thủ, đánh cho mình một đòn trí mạng.
Nhưng Ninh Dạ chẳng buồn để ý tới chuyện đó.
Hai chuyện lớn của y ở Hắc Bạch thần cung, mảnh vỡ Thiên Cơ điện và diệt trừ phản đồ đều đã được giải quyết, giờ còn sót lại chỉ là việc của Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp, à, còn con ả Thường Vũ Yên nữa.
Nhưng Thường Vũ Yên dẫu sao cũng là cháu gái của Tây Phong Tử, tạm thời không tiện động thủ với cô ta, đành phải gác lại.
Còn Công Tôn Điệp muốn y giúp đỡ giết chết Lao Huyền Minh, Ninh Dạ khuyên cô tạm thời bỏ qua ý định đó.
Không chỉ vì Lao Huyền Minh không dễ giết chết, quan trọng hơn là bây giờ Lao Huyền Minh đang là chỗ dựa của y. Xô ngã chỗ dựa của bản thân, sẽ bất lợi cho sự phát triển của Ninh Dạ.
Vì vậy Công Tôn Điệp rất không vui. Ninh Dạ khuyên bảo một hồi, hứa với cô sau này nhất định sẽ giúp cô giải quyết vấn đề này, lúc này Công Tôn Điệp mới chịu bỏ qua, sau đó lại chạy đi đâu không biết.
Như vậy, tạm thời Ninh Dạ chỉ cần suy nghĩ vấn đề của Trì Vãn Ngưng, sau khi giải quyết xong chuyện này, y định tới Thái Âm môn và Hạo Thiên môn.
Nói cách khác, trong thời gian tiếp theo, y tạm thời không làm mưa làm gió trong Hắc Bạch thần cung nữa.
Nếu thế, Lạc Cầu Chân muốn đợi thì cứ từ từ mà đợi.
Bây giờ việc y muốn làm chính là tập trung tu hành.
Y muốn xung kích cảnh giới Hoa Luân.
——————————————
Xung kích cảnh giới, về bản chất cũng là xung kích bình cảnh.
Là chuyển hóa thay đổi về lượng thành thay đổi về chất.
Người trong cảnh giới Tàng Tượng, ẩn chứa hàng ngàn khí tượng trong người, cơ thể tự thành khoảng trời riêng, tự có huyền diệu.
Nhưng dẫu sao thân thể cũng có cực hạn, sau khi đạt tới mức độ cực hạn thì khó lòng tiến bộ, cần xung kích cảnh giới.
Cảnh giới Hoa Luân là biểu hiện của pháp lực ngưng tụ bên ngoài cơ thể, tuy được đặt tên là Hoa Luân, nhưng tâm pháp bất đồng sẽ được thể hiện bất đồng.
Nhạc Tâm Thiện cười khẽ một tiếng: “Đáp án không ngoài hai tình huống. Một là Doãn Thiên Chiếu đúng là người cấu kết với Mộc Khôi tông, có lẽ chuyện Thường Vũ Yên khiến lương tâm của hắn trỗi dậy, hối hận vì hành động trước kia, vì vậy cuối cùng chọn cách dùng cái chết sám hối. Một cái khác thì... e là phức tạp hơn nhiều, cũng đáng sợ hơn rất nhiều.”
“Vâng.” Lạc Cầu Chân biết bây giờ mình không cần nói gì thêm.
Quả nhiên, Nhạc Tâm Thiện nói: “Phó Đông Lưu của Giám Sát đường, nhận chức mà vô dụng, thân có chức trách nhưng không làm việc chỉn chu, khiến cho Hắc Bạch thần cung ta tổn hại nghiêm trọng. Ta đã xin lệnh của chưởng giáo, bãi miễn hắn. Ta hy vọng ngươi sẽ đảm nhiện vị trí đường chủ Giám Sát đường này.”
Cái gì?
Lạc Cầu Chân kinh hãi: “Thuộc hạ vô dụng, không thể...”
Nhạc Tâm Thiện đã ngắt lời hắn: “Không thể lấy thành bại ra luận anh hùng được. Ta biết năng lực của ngươi, ngươi cứ làm cho tốt. Nếu kẻ trong bóng tối kia vẫn còn, vậy ngươi hãy tìm hắn ra, có vậy mới không phụ kỳ vọng của ta.”
Lạc Cầu Chân không ngờ sau khi mình bại trận thảm hại như vậy mà vẫn được thăng chức, cảm động đến rơi nước mắt: “Ân đức của đại điện chủ, thuộc hạ có tan xương nát thịt cũng nguyện báo đáp!”
Nhạc Tâm Thiện thản nhiên nói: “Ta không cần ngươi tan xương nát thịt, chỉ cần ngươi tận tâm tận lực. Nhưng phải nhớ kỹ, đừng kích động nữa, cũng đừng tập trung vào mỗi một kẻ.”
Khác với Lạc Cầu Chân, sau khi thẩm vấn ở Động Huyền điện, Nhạc Tâm Thiện không còn nghi ngờ Ninh Dạ.
Theo hắn thấy, Lạc Cầu Chân chỉ nhất thời đâm vào ngõ cụt.
Nghe hắn nhắc nhở như vậy, Lạc Cầu Chân chỉ có thể đáp: “Thuộc hạ hiểu!”
Khi biết tin Phó Đông Lưu bị điều chuyển, Lạc Cầu Chân thăng chức, Ninh Dạ cũng rất kinh ngạc.
Hắn không ngờ Lạc Cầu Chân thua đau như vậy nhưng vẫn được thăng chức.
Nhưng nghĩ kỹ lại cũng không có gì lạ.
Dẫu sao chuyện Doãn Thiên Chiếu cũng không được hoàn hảo, bản thân Ninh Dạ cũng có thể nghĩ ra những điểm đáng ngờ kia, nhưng hắn không có cách nào giải quyết. Hay có thể nói nếu muốn giải quyết sẽ gây ra càng nhiều vấn đề.
Vẫn có mầm họa, nhân tài lại khó kiếm, Nhạc Tâm Thiện không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể trọng dụng Lạc Cầu Chân.
Nhưng cũng may Lạc Cầu Chân đã học khôn, sau khi thăng chức không tới gây sự với y nữa.
Nhưng Ninh Dạ biết, Lạc Cầu Chân chỉ tạm thời ngủ đông.
Hắn không hề từ bỏ nghi ngờ đối với mình, chỉ đang chờ đợi.
Đợi mình xuất thủ, đánh cho mình một đòn trí mạng.
Nhưng Ninh Dạ chẳng buồn để ý tới chuyện đó.
Hai chuyện lớn của y ở Hắc Bạch thần cung, mảnh vỡ Thiên Cơ điện và diệt trừ phản đồ đều đã được giải quyết, giờ còn sót lại chỉ là việc của Trì Vãn Ngưng và Công Tôn Điệp, à, còn con ả Thường Vũ Yên nữa.
Nhưng Thường Vũ Yên dẫu sao cũng là cháu gái của Tây Phong Tử, tạm thời không tiện động thủ với cô ta, đành phải gác lại.
Còn Công Tôn Điệp muốn y giúp đỡ giết chết Lao Huyền Minh, Ninh Dạ khuyên cô tạm thời bỏ qua ý định đó.
Không chỉ vì Lao Huyền Minh không dễ giết chết, quan trọng hơn là bây giờ Lao Huyền Minh đang là chỗ dựa của y. Xô ngã chỗ dựa của bản thân, sẽ bất lợi cho sự phát triển của Ninh Dạ.
Vì vậy Công Tôn Điệp rất không vui. Ninh Dạ khuyên bảo một hồi, hứa với cô sau này nhất định sẽ giúp cô giải quyết vấn đề này, lúc này Công Tôn Điệp mới chịu bỏ qua, sau đó lại chạy đi đâu không biết.
Như vậy, tạm thời Ninh Dạ chỉ cần suy nghĩ vấn đề của Trì Vãn Ngưng, sau khi giải quyết xong chuyện này, y định tới Thái Âm môn và Hạo Thiên môn.
Nói cách khác, trong thời gian tiếp theo, y tạm thời không làm mưa làm gió trong Hắc Bạch thần cung nữa.
Nếu thế, Lạc Cầu Chân muốn đợi thì cứ từ từ mà đợi.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!