Nếu gặp được thiện tiên còn đỡ, nếu gặp ác tiên, thậm chí có kẻ nói một lời không hợp là động thủ giết người, cũng chẳng thiếu kẻ không buồn nhiều lời trực tiếp ra tay giết người.Chính vì vậy phàm nhân thấy tiên nhân đều lảng tránh, ít người chủ động mời như tiều phu.Tuy Thanh Lâm tự thấy mình tốt tính nhưng cũng không hy vọng xa vời phàm nhân thấy mình đều chủ động nhiệt tình, nên mới hỏi câu ấy.Tiều phu bèn nói: “Ngươi ngửi thấy mùi rượu, nếu ta không mời ngươi, ngươi lại muốn uống, vậy chẳng phải càng có lý do giết ta? Vậy chẳng bằng ta chủ động mời có lẽ còn thoát chết.”Thanh Lâm cười ha hả: “Nói thì nói vậy nhưng không mấy ai gặp tiên mà không sợ nguy hiểm.
Nếu ngươi đã có lòng, vậy ta cũng không khách khí.”Nói xong đã đi tới cầm bình rượu của tiều phu lên, chẳng chê việc y vừa uống, ngửa đầu lên nốc.Rượu chảy vào ruột gan khiến ngực nóng bỏng, Thanh Lâm chỉ cảm thấy dư vị còn mãi không ngừng, cười nói: “Ta chưa từng uống thứ rượu này, do ngươi tự ủ à? Tay nghề tốt lắm.”Tiều phu không buồn để ý, chỉ ngồi tựa vào lan can, mắt nhìn phương xa, miệng lẩm bẩm: “Ta có một bình rượu, đủ tẩy sạch phong trần, nghiêng cả sông cả biển, tặng người trong thiên hạ.”Thanh Lâm nghe vậy ngẩn ra, bật thốt lên: “Thật khí phách! Rượu đã ngon, thơ lại càng hay.
Ta chưa từng nghe bài thơ này, do ngươi làm?”Tiều phu lắc đầu: “Người khác làm, ta không dám chiếm công.”Thanh Lâm chăm chú quan sát tiều phu một lúc.Thế giới hiện giờ, thế nhân sinh sống cũng khó khăn, phải khổ cực kiếm kế sinh nhai, ít đọc sách vở.Tuy tiều phu này nói bài thơ đó không phải do hắn làm, nhưng nghe lời nói, nhìn khí độ của hắn, rõ ràng không phải người thường.Thanh Lâm đã cảm thấy hứng thú về y, bèn nâng cốc luận thơ với y, không ngờ lại phát hiện tài năng và học vấn của người này cực cao, hiếm thấy trên cõi đời này, quả thật không phải người bình thường, vì vậy càng thấy hứng thú với y.Uống xong rượu, ăn xong thịt, xé một cái chân thỏ rồi tự mình nghênh ngang bỏ đi.Ba ngày sau, Thanh Lâm lại đến, lần này hắn trực tiếp xuất hiện trong nhà tiều phu, một căn nhà gỗ nho nhỏ lụp xụp.Mang theo một con dê.Tiều phu không buồn hỏi hắn làm sao mà tìm được mình, chỉ lấy rượu mà mình ủ từ trước ra.Vậy là một người chi rượu, một tiên chi thịt, hai người cứ thế ngấu nghiến cực nhanh.Cứ thế, Thanh Lâm biết tiều phu tên là Bạch Vũ, là một phàm nhân đột nhiên xuất hiện ở Vân Lâm nửa năm trước.