Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ cười nói: “Có lúc muốn bảo vệ một món bảo vật, chưa chắc đã phải dùng sức mạnh.”
Dương Nhạc hiểu ra: “Ví dụ như bố trí trên Lưỡng Nghi Càn Khôn tán? Nếu chúng ta cướp đoạt thì hủy diệt Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?”
Ninh Dạ lắc đầu; “Có khả năng này, nhưng vấn đề là sau khi trao đổi thì sao? chúng ta trao đổi xong mới ra tay thì bọn họ xử lý ra sao?”
Dương Nhạc cười khổ: “Cái này thì thuộc hạ không nghĩ ra được.”
Ninh Dạ mỉm cười: “Ngươi không nghĩ ra là vì ngươi chỉ chú ý vào vấn đề Cực Chiến đạo ứng phó với cướp đoạt ra sao. Nhưng nếu nhảy khỏi tầng tư duy này, có thể thấy được thế giới khác.”
Dương Nhạc không hiểu.
Ninh Dạ vỗ hồ sờ: “Có một vấn đề rất đơn giản, lần hợp tác này là Hắc Bạch thần cung chủ động đề xuất, theo lý mà nói đáng lẽ ra chúng ta phải phái người tới Cực Chiến đạo trao đổi mới đúng. Vì sao Cực Chiến đạo lại chịu phái người tới?”
Dương Nhạc ngạc nhiên.
Ninh Dạ mỉm cười: “Vì bọn họ đưa ra ba điều kiện, ba điều kiện có vẻ không đáng chú ý.”
Lần này Cực Chiến đạo đồng ý tới giao dịch bí bảo, đã đưa ra ba điều kiện.
Một: Cực Chiến đạo sẽ chỉ định phương thức trao đổi.
Hai: Cực Chiến đạo sẽ chỉ định người trao đổi.
Ba Cực Chiến đạo sẽ chỉ định địa điểm trao đổi.
Ba yêu cầu này không quá đáng.
Dù sao Cực Chiến đạo đi ngàn dặm xa xôi tới trao đổi với Hắc Bạch thần cung, nếu không có chút quyền chủ động nào, thế thì đúng là chẳng có thành ý gì cả.
Do nội dung trao đổi cụ thể còn chưa xác định, vì vậy Cực Chiến đạo chưa nói phương thức, người và địa điểm trao đổi.
Thế nhưng Ninh Dạ lại rất nhạy cảm, ý thức được ba yêu cầu trông thì có vẻ chỉ bảo đảm an toàn cho bản thân này, e là bên trong có chút vấn đề.
Nhưng rốt cuộc vấn đề ở đâu? Như y đã nói, trước khi Cực Chiến đạo ngả bài, y cũng không thể biết được.
Lúc này y còn đang suy nghĩ, thuộc hạ lại tới báo cáo: Tần Thì Nguyệt cho mời.
Phủ đặc sứ.
Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ chứng kiến nụ cười trên gương mặt Tần Thì Nguyệt, lần đầu tiên thấy cô ta ngồi xuống, lần đầu tiên được Tần Thì Nguyệt chính thức tiếp đón.
Tần Thì Nguyệt bố trí bữa tiệc rất phong phú, đủ loại của ngon vật lạ rực rỡ muôn màu, bên dưới là vũ nữ của Liệu châu uyển chuyển nhảy múa những điệu nhạc mang đậm phong tình dị vực.
Nữ tử Liệt châu thường khá cao, có một cặp chân dài khiến người ta ao ước, y phục của bọn họ hở hang theo cách rất bạo gan, chủ yếu chỉ che những vị trí quan trọng trên thân thể ,để lộ cánh tay ngọc và đôi chân dài thướt tha, thậm chí cả làn eo uyển chuyển, lay động theo điệu nhạc, toát lên vẻ xuân sắc mỹ miều.
Tần Thì Nguyệt nâng chén chúc rượu: “Ninh tuần tra viên thấy con gái Liệu châu chúng ta ra sao?”
“Thường nghe nữ giới của Liệt châu hành xử bạo gan, tính tình bướng bỉnh, chẳng khác gì chú ngựa hoang. Nhưng giờ xem ra cũng có mặt dịu dàng lay động lòng người, quả nhiên không thể quá tin vào lời đồn.” Ninh Dạ mỉm cười đáp lời.
Tần Thì Nguyệt nói: “Nữ giới Liệt châu chúng ta từ xưa tới nay dám yêu dám hận, tuy không dễ thuần phục, nhưng một khi được thuần phục sẽ là một con ngựa tốt, có cảm giác khả hẳn. Ninh tuần tra viên có muốn thử một chút không?”
Nói đoạn vung tay lên, có ý như nữ nhân ở đây mặc ngài hưởng dụng.
Ninh Dạ lắc đầu: “Bây giờ ta đã thấy hối hận vì kiếm đạo lữ quá sớm rồi.”
Tần Thì Nguyệt cười ha hả: “Niểu Hoa Tiên Tử tuyệt thế vô song, ta đã bêu xấu rồi. Chẳng trách tuần tra viên không để mắt tới hạng phấn son dung tục chỗ ta.”
Ninh Dạ bèn nói: “Ta chỉ là một tuần tra viên nho nhỏ, có tư cách gì mà dám không để mắt tới mỹ nữ Liệt châu, thật sự là lòng có thừa mà sức chẳng đủ.”
“Nhưng bây giờ Ninh tuần tra viên đang nắm quyền to, thậm chí có thể tùy ý điều động Tứ Cửu Nhân Ma cơ mà.”
“Vậy càng phải cẩn thận hơn nữa. Trèo càng cao thì ngã càng đau. Trên người đang mang trọng trách, không thể khinh thường được. Huống chi đặc quyền của ta chỉ là tạm thời thôi, sớm muộn gì cũng bị thu lại. Nếu nhất thời đắc ý gây ra sai lầm lớn, đó là gặp phúc mà phải họa.”
“Tuần tra viên thật tỉnh táo, nghe nói thần cung giao trọng trách cho tuần tra viên là để đảm bảo lần hợp tác này được thành công?”
“Đúng, Yên Vũ lâu thường lén lút gây chuyện. Vạn Hoa cốc lại có ý đồ khó lường, rục rịch định hành động. Để chuyện này không bị phá hoại, Ninh Dạ không thể không dốc hết sức lực, lo cho mọi chuyện chu toàn.”
“Nếu vậy, vì sao Ninh tuần tra viên không nhanh nhanh chóng chóng kết thúc việc đàm phán? Xử lý mọi việc xong xuôi thật sớm vào?”
“Ta không phụ trách việc đàm phán, ta chỉ phụ trách an toàn thôi.”
“Nhưng ta nghe nói Ninh tuần tra viên hạ lệnh đưa ra rất nhiều điều kiện mới với Cực Chiến đạo chúng ta. E là quyền hạn của Ninh tuần tra viên không nhỏ như tuần tra viên đã nói?”
Thấy hắn như vậy, Ninh Dạ cười nói: “Có lúc muốn bảo vệ một món bảo vật, chưa chắc đã phải dùng sức mạnh.”
Dương Nhạc hiểu ra: “Ví dụ như bố trí trên Lưỡng Nghi Càn Khôn tán? Nếu chúng ta cướp đoạt thì hủy diệt Lưỡng Nghi Càn Khôn tán?”
Ninh Dạ lắc đầu; “Có khả năng này, nhưng vấn đề là sau khi trao đổi thì sao? chúng ta trao đổi xong mới ra tay thì bọn họ xử lý ra sao?”
Dương Nhạc cười khổ: “Cái này thì thuộc hạ không nghĩ ra được.”
Ninh Dạ mỉm cười: “Ngươi không nghĩ ra là vì ngươi chỉ chú ý vào vấn đề Cực Chiến đạo ứng phó với cướp đoạt ra sao. Nhưng nếu nhảy khỏi tầng tư duy này, có thể thấy được thế giới khác.”
Dương Nhạc không hiểu.
Ninh Dạ vỗ hồ sờ: “Có một vấn đề rất đơn giản, lần hợp tác này là Hắc Bạch thần cung chủ động đề xuất, theo lý mà nói đáng lẽ ra chúng ta phải phái người tới Cực Chiến đạo trao đổi mới đúng. Vì sao Cực Chiến đạo lại chịu phái người tới?”
Dương Nhạc ngạc nhiên.
Ninh Dạ mỉm cười: “Vì bọn họ đưa ra ba điều kiện, ba điều kiện có vẻ không đáng chú ý.”
Lần này Cực Chiến đạo đồng ý tới giao dịch bí bảo, đã đưa ra ba điều kiện.
Một: Cực Chiến đạo sẽ chỉ định phương thức trao đổi.
Hai: Cực Chiến đạo sẽ chỉ định người trao đổi.
Ba Cực Chiến đạo sẽ chỉ định địa điểm trao đổi.
Ba yêu cầu này không quá đáng.
Dù sao Cực Chiến đạo đi ngàn dặm xa xôi tới trao đổi với Hắc Bạch thần cung, nếu không có chút quyền chủ động nào, thế thì đúng là chẳng có thành ý gì cả.
Do nội dung trao đổi cụ thể còn chưa xác định, vì vậy Cực Chiến đạo chưa nói phương thức, người và địa điểm trao đổi.
Thế nhưng Ninh Dạ lại rất nhạy cảm, ý thức được ba yêu cầu trông thì có vẻ chỉ bảo đảm an toàn cho bản thân này, e là bên trong có chút vấn đề.
Nhưng rốt cuộc vấn đề ở đâu? Như y đã nói, trước khi Cực Chiến đạo ngả bài, y cũng không thể biết được.
Lúc này y còn đang suy nghĩ, thuộc hạ lại tới báo cáo: Tần Thì Nguyệt cho mời.
Phủ đặc sứ.
Đây là lần đầu tiên Ninh Dạ chứng kiến nụ cười trên gương mặt Tần Thì Nguyệt, lần đầu tiên thấy cô ta ngồi xuống, lần đầu tiên được Tần Thì Nguyệt chính thức tiếp đón.
Tần Thì Nguyệt bố trí bữa tiệc rất phong phú, đủ loại của ngon vật lạ rực rỡ muôn màu, bên dưới là vũ nữ của Liệu châu uyển chuyển nhảy múa những điệu nhạc mang đậm phong tình dị vực.
Nữ tử Liệt châu thường khá cao, có một cặp chân dài khiến người ta ao ước, y phục của bọn họ hở hang theo cách rất bạo gan, chủ yếu chỉ che những vị trí quan trọng trên thân thể ,để lộ cánh tay ngọc và đôi chân dài thướt tha, thậm chí cả làn eo uyển chuyển, lay động theo điệu nhạc, toát lên vẻ xuân sắc mỹ miều.
Tần Thì Nguyệt nâng chén chúc rượu: “Ninh tuần tra viên thấy con gái Liệu châu chúng ta ra sao?”
“Thường nghe nữ giới của Liệt châu hành xử bạo gan, tính tình bướng bỉnh, chẳng khác gì chú ngựa hoang. Nhưng giờ xem ra cũng có mặt dịu dàng lay động lòng người, quả nhiên không thể quá tin vào lời đồn.” Ninh Dạ mỉm cười đáp lời.
Tần Thì Nguyệt nói: “Nữ giới Liệt châu chúng ta từ xưa tới nay dám yêu dám hận, tuy không dễ thuần phục, nhưng một khi được thuần phục sẽ là một con ngựa tốt, có cảm giác khả hẳn. Ninh tuần tra viên có muốn thử một chút không?”
Nói đoạn vung tay lên, có ý như nữ nhân ở đây mặc ngài hưởng dụng.
Ninh Dạ lắc đầu: “Bây giờ ta đã thấy hối hận vì kiếm đạo lữ quá sớm rồi.”
Tần Thì Nguyệt cười ha hả: “Niểu Hoa Tiên Tử tuyệt thế vô song, ta đã bêu xấu rồi. Chẳng trách tuần tra viên không để mắt tới hạng phấn son dung tục chỗ ta.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!