Không thể di chuyển Vạn Cố liễu, di chuyển là chết!
Chuyện này khiến hai phái chỉ có thể tranh đất đai chứ không thể tranh cây.
Đối với Mộc Khôi tông thì Đông Phong quan không chỉ là vấn đề Vạn Cố liễu, còn tổ địa, vì vậy thu hồi theo mức độ nào đó, thu hồi Đông Phong quan đã là chấp niệm của bọn họ.
Bây giờ người trấn thủ Đông Phong quan là Đông Kỳ Sứ - Quân Bất Lạc.
Đông Kỳ Sứ là người đứng đầu Tứ Phương Kỳ Sứ, cũng là đại nhân vật Vô Cấu đỉnh phong, thực lực không thấp hơn đám Nhạc Tâm Thiện.
Không chỉ có vậy, hắn còn có Hắc Bạch đại trận và đại lượng cường giả dưới trướng.
Cho dù Âm Vô Cữu đích thân dẫn người tới, hắn cũng có thể dùng thiên thời địa lợi ngăn cản một thời gian.
Đương nhiên chuyện này không quan trọng, nếu Mộc Khôi tông thật sự xâm lược quy mô lớn, chắc chắn có thể đánh chiếm Đông Phong quan, vấn đề là Hắc Bạch thần cung cũng có thể đoạt lại, kết quả là gây ra một trận đại chiến khác.
Đây là điều mọi người đều không muốn chứng kiến.
Đừng nhìn Mộc Khôi tông ra tay tàn nhẫn với Hắc Bạch thần cung, trước nay bọn họ luôn chỉ tranh giành tài nguyên và tu tiên giả chỉ là chiến đấu cục bộ chứ chưa thăng cấp lên mức chiến tranh.
Nếu cướp lấy Đông Phong quan, công thành chiếm đất, tính chất lại hoàn toàn khác.
Như vậy là trực tiếp phát động chiến tranh chứ không phải âm thầm tranh đấu nữa.
Vì vậy, thực ra đánh chiếm Đông Phong quan không khó, cái khó là làm sao tránh được đại chiến tiên giới.
Thời khắc này nghe Chung Nam Quỳ nói vậy, Ninh Dạ chửi thầm trong lòng.
Mẹ nó, các ngươi vứt một nan đề lớn bằng trời cho ta!
Chung Nam Quỳ cũng biết chuyện này có vấn đề, hơi ngại ngùng: “Chuyện này khá là khó xử, đã vượt ra khỏi trợ giúp của chúng ta đối với Ninh công tử, vì vậy chưởng giáo đã nói, nếu có thể hoàn thành chuyện này, ngươi cứ thoải mái ra điều kiện.”
“Đây không phải chuyện điều kiện hay không điều kiện mà là chuyện bất khả thi!” Ninh Dạ tức giận nói: “Vấn đề Đông Phong quan là ở tính chất, chuyện này hoàn toàn khác với giết một người hay cướp một bảo vật. Không còn Đông Phong quan nữa không chỉ mất bảo vật mà còn mất mặt, mất tôn nghiêm của toàn bộ Hắc Bạch thần cung, sẽ khiến tu tiên giả trong thiên hạ nghĩ rằng Hắc Bạch thần cung sa sút, e ngại Mộc Khôi tông.”
Xét theo thực lực, thiên hạ có chín thế lực đứng đầu, Hắc Bạch thần cung đứng trong nhóm đầu, cứ nhìn số lượng Thiên Cơ và Nhân Ma hơn hẳn các phái khác là hiểu.
MẶc châu là trung tâm của Trường Thanh giới, tuy có nguy cơ bốn bề thọ địch nhưng của cải dồi dào, tài nguyên phong phú, nếu không có đủ lực lượng thì khó mà xưng hùng.
Vì vậy bất luận thế nào, bọn họ cũng không để chuyện này xảy ra.
“Đúng vậy.” Chung Nam Quỳ thở dài: “Đã lấy được bảo vật rồi, Hắc Bạch thần cung không đến nỗi vì một món bảo vật mà khởi xướng chiến tranh. Thế nhưng đất đai lại khác, nó đặt ngay đó, ngươi chẳng có cách nào mang đi được. Một thứ có thể tranh đi đoạt lại chắc chắn sẽ thành chuyện. Vì vậy điểm then chốt trong chuyện này không ở chỗ lấy đi mà ở chỗ làm sao để bảo vệ. Thật ra đây cũng là nguyên nhân vì sao chưởng giáo muốn tìm ngươi. Ninh Dạ, ngươi có thể đi tới ngày hôm nay không phải là nhờ lực lượng mà là nhờ đầu óc của ngươi. Mấu chốt để giải quyết vấn đề này không ở thực lực mà ở phương pháp. Chưởng giáo cảm thấy ngươi có thể tìm được cách.”
Ninh Dạ hừ lạnh: “Các ngươi coi trọng ta quá rồi đấy.”
“Dù sao ngươi cũng đã làm được rất nhiều chuyện mà người khác không thể làm được.” Lần này rốt cuộc Chung Nam Quỳ cũng tỏ thái độ khác với vừa rồi, có lẽ hắn cũng biết nếu Ninh Dạ không đồng ý, có ép y tới chết cũng vô dụng.
Chuyện này quá khó khăn.
Ninh Dạ hỏi: “Các ngươi có ý kiến gì về chuyện này?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!