Thời khắc này Phong Đông Lâm đã nói: “Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp đều là phản đồ của Nam Thủy Công Tôn thế gia, bọn chúng liên hệ với nhau cũng không có gì là lạ. Còn đệ cửu sứ trấn giữ ở Nam Thủy Lạc thành, vì vậy chúng ta nghi ngờ, ngoài chuyện ám sát Huyền Sách Sứ ra rất có thể hai kẻ này còn định báo thù Công Tôn thế gia cũng ở Lạc thành. Đương nhiên, Công Tôn thế gia không quan trọng, quan trọng là Công Tôn Dạ và Công Tôn Điệp.”
Ninh Dạ trả lời: “Ý của Phong điện chủ là...”
“Công Tôn Dạ bán đứng thần cung, nhất định phải xử tử, Công Tôn Điệp hại chết toàn bộ Lao phủ, tội ác chồng chất, vì vậy chúng ta phải nghĩ cách tìm cho ra hai kẻ này, đáng giết thì giết, cần bắt thì bắt lại.”
“Đương nhiên rồi.”
“Nhưng khó mà bắt được bọn chúng. Công Tôn Dạ là Tứ Cửu Nhân Ma tiền nhiệm, Vạn Pháp đỉnh phong. Công Tôn Điệp còn là kẻ muôn mặt, vài ngày trước nghe nói cô ta đã tham ngộ Hóa Ảnh ma điển của Ma môn, Ảnh Độn thuật đã đột phá rất lớn, muốn bắt được Công Tôn Điệp không khéo còn khó hơn bắt Công Tôn Dạ. Nhưng có một người rất có hy vọng.”
Ninh Dạ cười lớn: “Công Tôn Điệp hận ta tới tận xương tủy, dù sao ta đã suýt nữa giết chết cô ta. Nếu ta xuất hiện ở Nam Thủy, chắc cô ta sẽ tới gây sự với ta.”
Phong Đông Lâm gật đầu nói: “Không sai. Vị trí Huyền Sách Sứ đệ cửu đã được ta tuyên bố, ai bắt được hai người này, người đó có thể trở thành Huyền Sách Sứ đệ cửu, còn nhiệm vụ này coi như được thiết kế riêng cho ngươi.”
Mẹ nó, chẳng qua ngươi muốn Hóa Ảnh ma điển thôi.
Lý do Phong Đông Lâm muốn Công Tôn Điệp hiện thân ám sát là vì trên người Công Tôn Điệp có bí bảo, vì vậy Hắc Bạch thần cung tích cực bắt người hơn hẳn. Hơn nữa, với thù hận giữa Ninh Dạ và Công Tôn Điệp, cộng lại thêm năng lực của Ninh Dạ, cho nên người thích hợp nhất để đối phó với Công Tôn Điệp chính là Ninh Dạ.
Vì vậy đây không phải nhiệm vụ Phong Đông Lâm thiết kế riêng cho Ninh Dạ mà là nhiệm vụ mà bản thân Ninh Dạ thiết kế riêng cho chính mình. Phong Đông Lâm tìm y không có gì là lạ, không tìm y mới là chuyện lạ.
Y muốn như vậy không chỉ vì thăng quan mà còn một lý do hết sức quan trọng.
Đó là được ra ngoài!
Do có Nguyên Cực Thần Quang, bây giờ Ninh Dạ khó lòng rời khỏi Cửu Cung sơn, vì vậy y nhất định phải bố trí một lý do giúp bản thân được ra ngoài.
Một nhiệm vụ mà không điều động Ninh Dạ thì khó mà hoàn thành.
Bây giờ kế hoạch đã được thực hiện, Ninh Dạ biết thời biết thế, ra vẻ do dự: “Nhưng thực lực của thuộc hạ không đủ để đối phó với Công Tôn Dạ, hơn nữa ta vừa tham ngộ Nguyên Cực Thần Quang, vừa ngộ được một chút, nếu bỏ lại...”
Phong Đông Lâm cười nói: “Không sao, nhiệm vụ của ngươi là tìm kiếm bọn chúng, chuyện giết chóc đã có người khác phụ trách. Còn Nguyên Cực Thần Quang, ngươi cứ mang theo là được, chỉ cần không ra khỏi Mặc châu thì không thành vấn đề.”
Ninh Dạ đợi chính câu này.
Ra ngoài rồi còn phải làm theo lời ngươi chắc?
Nhưng ngay một khắc sau, Phong Đông Lâm lại bồi thêm một câu: “Đúng rồi, nhiệm vụ lần này, ta hy vọng ngươi có thể dẫn theo một người giúp ta.”
“Con gái ta, Phong Ngọc Yên.” Phong Đông Lâm chỉ con gái ở bên cạnh nói.
Ninh Dạ ngạc nhiên: “Cô ấy?”
Phong Đông Lâm trả lời: “Mấy năm nay Ngọc Yên luôn bế quan khổ tu với ta, nhưng chính vì vậy nó thiếu trải nghiệm, không biết gì về thế sự. Ngươi là người thông minh lanh lợi, có ngươi chỉ điểm sẽ rất có lợi cho nó. Yên tâm đi, mấy thứ khác về Ngọc Yên thì ta không dám hứa nhưng ít nhất thực lực của nó sẽ không cản trở ngươi.”
“Nhưng ta và Văn Ngưng...”
“Văn Ngưng ở lại đây.” Phong Đông Lâm đã nói.
Mẹ, quả nhiên ngươi vẫn chưa yên tâm, còn giữ Văn Ngưng lại làm con tin.
Nhưng nhìn sắc mặt của Phong Đông Lâm và Phong Ngọc Yên, Ninh Dạ đột nhiên cảm thấy có vẻ mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!