Không ngờ Dung Thành nắm giữ bí mật quan trọng như vậy, chẳng trách hắn rời khỏi sư môn mà vẫn bình an vô sự.
“Bây giờ có thể nói cho ta chuyện ngươi biết được chưa?” Phong Ngọc Yên nói.
Ninh Dạ thở dài một tiếng: “Ta chỉ có thể thuật lại cho ngươi cách suy nghĩ, ngươi phải tự tìm ra đáp án.”
“Cách suy nghĩ?”
“Trận chiến giữa năm phái ở Chấp Tử thành, Yên Vũ lâu lần lượt tổn thất Khâu Mộng Sơn, Lạc Đông Du, mất đi Ngọc Hoàng Cốt, Tri Vi giới. Nếu ngươi là người của Yên Vũ lâu, giết một đệ cửu sứ có khiến ngươi thỏa mãn không?”
Nghe y nói như vậy, gương mặt Phong Ngọc Yên đột nhiên thay đổi, cô bỗng ý thức được điều gì: “Chắc chắn không chỉ có mình Công Tôn Dạ đến đây!”
Nếu Yên Vũ lâu ra tay vì một mục tiêu lớn hơn nữa, lớn tới mức ngang với loại bảo vật như Ngọc Hoàng Cốt, như vậy người thực hiện nhiệm vụ này không chỉ là một mình Công Tôn Dạ.
Từ đầu đến cuối, bọn họ chỉ là mồi nhử.
Ninh Dạ chậm rãi nói: “Ta đã thông báo cho thần cung, cứu viện sẽ tới nhanh thôi.”
“Còn có nửa ngày nữa, ai mà tới kịp?”
“Đông Kỳ Sứ!” Ninh Dạ trả lời.
Khi trở về, sắc mặt Phong Ngọc Yên như hồn bay phách lạc.
Thấy dáng vẻ của cô như vậy, trong lòng mọi người cùng căng thẳng.
Dương Tử Thu đã sáp lại: “Phong tiểu thư, mọi chuyện ra sao rồi?”
Phong Ngọc Yên lạnh lùng nhìn hắn một cái, có vẻ không tình nguyện nhưng vẫn trả lời: “Không cần nghĩ nữa, trong chuyện này các ngươi thua rồi.”
Cái gì?
Mọi người quay sang nhìn nhau.
Lúc này Phong Ngọc Yên mới thuật lại đại khái những gì Ninh Dạ đã nói: “Ninh Dạ đã đoán được tất cả từ lâu, cũng đã bố trí từ trước. Bây giờ Đông Kỳ Sứ sắp tới, mọi chuyện sẽ cho kỳ sứ thu xếp. Một mình hắn đã hoàn thành chuyện của chúng ta tại đây, có cố gắng thế nào cũng vô dụng.”
Đám người cùng thấy tuyệt vọng.
Trong lòng Vô Tử Bất Lạc - Dung Thành nổi sóng cuồn cuộn nhưng gương mặt vẫn không hề thay đổi.
Mọi người ngây ra như phỗng, chỉ có Hà Nguyên Thánh nôn nóng tới mức cao giọng hét lớn: “Như vậy đâu có được? Còn chưa bắt được người mà ta đã thua rồi à?”
Phong Ngọc Yên nhìn hắn với vẻ đồng tình: “Nhiệm vụ của chúng ta là tìm ra người. Bây giờ Ninh Dạ đã tìm hiểu được quỷ kế của Yên Vũ lâu, cũng đã bố trí trước chúng ta, ngươi còn làm được gì?”
Hà Nguyên Thánh chán nản ngồi bệt xuống.
Mình thua rồi à?
Ta còn chưa thể hiện cơ mà, sao đã thua rồi?
“Chút cơ hội nhỏ nhoi cũng chẳng còn...” Hà Nguyên Thánh lẩm bẩm.
Thấy hắn như vậy, Phong Ngọc Yên thở dài: “Cái này thì chưa chắc.”
Tinh thần của Hà Nguyên Thánh phấn chấn trở lại, vội vàng tóm lấy Phong Ngọc Yên kêu: “Tỷ tỷ nói mau đi, còn cơ hội gì?”
Phong Ngọc Yên nói: “Tuy Ninh Dạ đoán được Yên Vũ lâu sẽ có hành động lớn nhưng còn chưa biết mục tiêu cụ thể. Hắn xuất hiện trên Linh Thung tháp là vì Linh Lung tháp là căn cơ của Lạc Thành, nếu Yên Vũ lâu muốn làm chuyện lớn, đúng là có khả năng rất lớn bọn chúng sẽ xuống tay với Linh Lung tháp.”
Dương Tử Thu đã hiểu: “Vì thế chúng ta đánh cược một lần. Thẳng thắn bảo vệ Linh Lung tháp, nếu Yên Vũ lâu thật sự ra tay tại nơi đó, như vậy chẳng khác nào chúng ta xác định được mục tiêu cụ thể trước, ít nhất cũng không thua hắn, còn được đại thiếu gia giúp đỡ, có lẽ sẽ thành công.”
“Đúng vậy!” Mọi người đồng thanh.
Chuyện đã tới nước này, đành phải đánh cược Yên Vũ lâu sẽ xuống tay với Linh Lung tháp.
“Còn Ninh Dạ thì sao? Nếu hắn cũng ở Linh Lung tháp thì xử lý ra sao?” Nhạc Lăng Không hỏi.
“Vậy thì điều hắn đi.” Dương Tử Thu khép quạt giấy cúi người với Phong Ngọc Yên và Hà Nguyên Thánh: “E là chuyện này phải nhờ tới Hà thiếu gia và Phong đại tiểu thư.”
Hà Nguyên Thánh và Phong Ngọc Yên không phải người cạnh tranh chức Huyền Sách Sứ, bọn họ có lập công hay không cũng chẳng quan trọng.
Bọn họ là người thích hợp nhất để ngăn cản Ninh Dạ.
“Không thành vấn đề!” Hà Nguyên Thánh lập tức đáp ứng.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!