Dương Nhạc bay tới bên cạnh Ninh Dạ rồi chắp tay nói: “Bái kiến Ninh sứ.”
“Có chuyện gì?” Ninh Dạ hỏi trực tiếp.
Y biết nếu không có chuyện gì thì Dương Nhạc sẽ không vội vàng tới tìm bản thân như vậy.
Dương Nhạc đã quen với tính cách của Ninh Dạ, trực tiếp nói: “Lý Trường Hồng đến rồi.”
“Lý Trường Hồng?” Ninh Dạ suy nghĩ, không ngờ lại chẳng có ấn tượng gì về người này, không khỏi lấy làm lạ: “Hắn là ai?”
“Một trong ba vệ binh dưới trướng Đông Kỳ Sứ.”
Đông Kỳ Sứ thân là chủ nhân của khu vực phía đông, đương nhiên dưới trướng có không ít cường giả.
Ba vệ binh là một phần quan trọng nhất trong số đó, xét theo thực lực, bọn họ là những người không yếu hơn Tứ Cửu Nhân Ma.
Lý Trường Hồng vốn là đệ tử của một môn phái nhỏ ở khu vực phía đông, sau khi môn phái trên bị Quân Bất Lạc tiêu diệt, Lý Trường Hồng bèn đi theo Quân Bất Lạc, dùng thân phận đệ tử phản môn theo hầu Quân Bất Lạc mà vẫn được trọng dụng, có thể thấy thủ đoạn hành xử của hắn.
Thời khắc này Lý Trường Hồng ngồi trong Huyền Sách phủ, thong dong thưởng trà.
Ninh Dạ nhanh chóng đi vào, giọng điệu nhiệt tình: “Huyền Sách Sứ đệ cửu Ninh Dạ, tham kiến Lý vệ binh!”
Lý Trường Hồng không nhiều lời: “Nghe nói ngươi rất hứng thú về chuyện của Dung Thành?”
Trước khi tới đây Ninh Dạ đã dự liệu được, bèn cười nói: “Xem ra Phong Ngọc Yên rất có ý kiến về ta, rải tin đồn bất lợi khắp nơi.”
“Nói vậy là ngươi thừa nhận? Ngươi có biết tìm hiểu bí mật của Đông sứ là tối kỵ không?” Giọng điệu của Lý Trường Hồng bắt đầu ác liệt.
Ninh Dạ trả lời: “Ai cũng có lòng hiếu kỳ cả thôi, hơn nữa ban đầu ta cũng không biết đây là chuyện lớn dính tới an nguy của kỳ sứ, chỉ lấy làm lạ về tình hình của Dung Thành, ai ngờ lại liên quan tới đại sự như vậy. Thực ra sau khi biết ta đã bắt đầu hối hận... Đúng là lòng hiếu kỳ hại chết người, tự đẩy mình vào tai bay vạ gió.”
Ánh mắt Lý Trường Hồng quan sát Ninh Dạ cực kỳ cẩn thận như muốn đọc được điều gì từ khuôn mặt y, nhưng cuối cùng chỉ nói: “Ngươi không kể cho người ngoài đấy chứ?”
Ninh Dạ vội vàng nói: “Thuộc hạ nào dám.”
Lý Trường Hồng hừ một tiếng: “Cho ngươi cũng chẳng dám. Nhưng ngươi đã dính vào chuyện này rồi, đừng nghĩ thoát thân dễ dàng như vậy.”
Ninh Dạ không hề hoảng hốt: “Đông sứ bảo Lý vệ binh tới đây chắc không chỉ để uy hiếp vài câu như vậy? Có gì dặn dò, xin cứ nói.”
Sắc mặt Lý Trường Hồng hơi ngạc nhiên: “Chẳng trách ngươi là đệ tử mới mà có thể gây ra sóng gió lớn như vậy trong thần cung, quả nhiên là người suy nghĩ nhanh nhạy. Nếu thế, ngươi đoán xem lần này ta có mục đích gì?”
Ninh Dạ trực tiếp nói: “Đông sứ muốn gửi gắm trọng trách cho Ninh Dạ?”
Chén rượu trong tay Lý Trường Hồng đột nhiên vỡ vụn, ánh mắt lạnh lùng: “Ngươi đoán ra?”
“Có một số việc mà lực lượng không giải quyết được, chỉ có thể dựa vào đầu óc. Thực lực của Ninh Dạ không đủ, nhưng đầu óc lại tạm đủ. Vừa hay còn biết chuyện này... Đông sứ thuận nước đẩy thuyền, vốn cũng không có gì lạ.”
Lý Trường Hồng cười rộ lên ha hả: “Không tệ không tệ, tuy phân tích đơn giản nhưng không phải ai cũng làm được như vậy. Nếu thế ngươi nói tiếp đi, còn biết gì nữa?”
“Ta đoán đó là một món bảo vật chứ không phải một loại tiên pháp nào đó.”
“Ồ?” Ánh mắt Lý Trường Hồng lại trở nên sắc bén: “Sao lại nói như vậy?”
“Thứ nhất: tiên pháp là thủ đoạn mềm, bảo vật là thủ đoạn cứng. Thủ đoạn mềm có thể bù đắp, thiếu hụt thủ đoạn cứng lại khó mà bỏ qua. Hơn nữa theo ta được biết Đông sứ tu luyện Vô Thiên thần độn, không hoàn toàn là tự sáng tạo mà là tiên pháp có truyền thừa, nếu có sơ hở nghiêm trọng thì đã bị tiết lộ từ lâu.”
Lý Trường Hồng gật đầu liên tục.
“Thứ hai, khi ta tán gẫu với Dung Thành đã thử thăm dò hắn. Từ giọng điệu của hắn, hình như hắn đặt bí mật ở một nơi. Thỏ khôn có ba hang, không lý nào hắn chỉ đặt ở một nơi. Trừ phi đó không phải một loại pháp môn nào đó, mà là một thứ gì đó.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!