“Nha đầu Phong Ngọc Yên căm tức ta, không ngáng chân thì không phải tính của cô nhóc ấy. Ta đã bị cuốn vào, khó lòng thoát thân, chỉ có thể nghĩ cách lấy công chuộc tội. Huống chi... Ta tin tưởng Đông sứ không để binh lính đói bụng.”
“Ngươi muốn gì?”
“Cái này không vội.”
“Vậy ngươi có cách gì?”
“Ta cần hiểu về sư đồ bọn họ đã.” Ninh Dạ nói.
Lý Trường Hồng hít một hơi dài: “Yêu cầu này không quá đáng, nhưng ta không thể tự tiện đáp ứng ngươi, cần sư phụ đồng ý.”
“Đương nhiên rồi.”
Ngay sau đó Lý Trường Hồng phát một luồng hỏa phù đi.
Một ngày sau, tin tức đưa về.
Quân Bất Lạc đồng ý.
Một phần tư liệu cụ thể liên quan tới Quân Bất Lạc và Dung Thành được giao vào tay Ninh Dạ.
Sau khi tư liệu tới tay, Ninh Dạ đã hiểu có chuyện gì.
Hóa ra năm xưa Quân Bất Lạc muốn hoàn thiện Vô Thiên thần độn, du lịch khắp nơi, trong một lần trùng hợp, vô tình vào trong một môn phái do đại năng thượng cổ lưu lại, nhận được một bảo vật độn thuật ở trong đó.
Quân Bất Lạc cũng là kỳ nhân, hắn giống với Ninh Dạ, để hoàn thiện Vô Thiên thần độn, không ngờ còn luyện hóa bảo vật này vào cơ thể.
Nhưng Quân Bất Lạc không ngờ bảo vật này được chia thành hai mặt âm dương, trước đây hắn mới nhận được mặt âm, chưa nhận dược mặt dương. Còn bảo bối mặt dương này trở thành ngòi dẫn then chốt phá Vô Thiên thần độn của hắn.
Vì vậy Quân Bất Lạc tìm kiếm bảo bối mặt dương ở khắp nơi, kết quả là hắn tìm được thật, trong tay gia tộc của Dung Thành.
Để nhận được bảo vật này, Quân Bất Lạc giết cả nhà Dung Thành, lại nhận hắn làm đồ đệ, định lừa lấy bảo vật.
Nhưng không biết vì sao Dung Thành lại phát hiện ra, sống chết gì cũng không chịu giao.
Quân Bất Lạc dùng hết mọi thủ đoạn, chỉ thấy bất đắc dĩ, lại sợ Dung Thành chó cùng dứt giậu, không muốn ép hắn quá mức, vì vậy mọi chuyện cứ thế kéo dài...
Như vậy không phải Dung Thành trộm đồ của Quân Bất Lạc mà là Quân Bất Lạc âm mưu lấy đồ của người ta mà không thành?
Ninh Dạ cũng không biết phải nói gì về chuyện này.
Đám đại năng tiên môn này chẳng phải hạng tốt lành gì, vì lợi ích bản thân, chuyện gì bọn chúng cũng làm được.
Còn bây giờ, nhắc tới những chuyện này, Quân Bất Lạc hoàn toàn không hối hận, cũng chẳng hề che giấu.
Hèn gì bí mật này lại chẳng bí mật, ngay cả Phong Ngọc Yên cũng biết.
Nhưng Dung Thành cũng thật ghê gớm, thậm chí ngay cả Quân Bất Lạc cũng không thể ép hắn nói ra vị trí của bảo vật, còn phải để mặc hắn tiêu dao.
Vì vậy có thể thấy Dung Thành là kẻ rất khó chơi.
Chuyện này khiến Ninh Dạ càng lúc càng hiếu kỳ.
Y hỏi Lý Trường Hồng: “Năm xưa Đông sứ đã dùng những thủ đoạn nào để lấy món bảo vật này?”
Lý Trường Hồng trả lời: “Chỉ cần ngươi nghĩ ra được, cứng mềm gì cũng dùng cả rồi.”
“Nhưng cuối cùng các ngươi vẫn thả hắn đi?”
“Không thả không được. Dung Thành đã nói rất cứng rắn, vật đó đã được hắn bố trí cơ quan, chỉ cần trong khoảng thời gian nhất định hắn không giải trừ, nó sẽ tự động hiện thế.”
“Các ngươi không thể âm thầm quan sát à?”
“Đã làm, vô dụng.” Lý Trường Hồng thởp dài: “Đông sứ đích thân ra tay nhưng vẫn không điều tra được bất cứ manh mối nào. Tiểu tử này khó đối phó hơn xa tưởng tượng của chúng ta.”
“Thật à? Vậy thì thú vị rồi.”
Ninh Dạ thầm nhủ.
Nhân vật gian xảo tới mức Đông Kỳ Sứ cũng không thể làm gì được, sao lại dễ dàng nói lộ tin tức quan trọng trong lúc tán gẫu với mình?
Còn nữa, nếu hắn trầm ổn như vậy, cần gì mưu toan vị trí Huyền Sách Sứ?
Nghĩ tới đây, Ninh Dạ lại hỏi: “Các ngươi đã nghĩ tới, liệu chuyện này còn có khả năng nào khác không?”
Lý Trường Hồng nói: “Ngươi định nói hắn vốn không có bảo vật này đúng không? Không thể nào, Đông sứ đã đích thân tra xét, chính xác trăm phần trăm, nó nằm ở Dung gia, bây giờ trong tay Dung Thành.”
Ba ngày sau.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!