Thế giới này có nhiều loại nghề nghiệp, mỹ thực sư là một trong số đó. Những người này rất mẫn cảm với hương vị và có khả năng phân biệt mùi vị vượt xa người thường.
Mặc dù tu vi của họ không hẳn cao, nhưng một số tiệm cơm, quán rượu đều thuê với mức lương cao, để kiểm nghiệm hương vị và chất lượng của nguyên liệu nấu ăn. Vì vậy, thu nhập của họ rất khá.
Tuy nhiên, nghề này chỉ được coi là hạ đẳng, không được coi trọng. Nghề nghiệp trong thiên hạ có mấy ngàn loại, những nghề như pháp sư là đường đường chính chính, có ích cho tu vi võ học, thuộc về thượng đẳng. trong
khi đó, mỹ thực sư chỉ được xem là bàng môn tà đạo, hạ đẳng.
Trầm Bích Như nghĩ, việc thiếu niên này có thể nói ra chỗ thiếu sót của những món ăn, thức uống kia chỉ có thể là mỹ thực sư mới làm được.
-Ngươi có thể nghĩ như vậy! - Trương Huyền cũng không giải thích. Thiên Đạo thư viện không chỉ nhìn ra tu vi mà có thể thông qua nếm thử những món ăn này để nhận biết sự thiếu hụt. Từ đó, việc thu thập Ngô chấp sự dễ
như trở bàn tay.
-Đa tạ ngươi hôm nay đã giải vây cho ta... - Thấy đối phương thừa nhận, Trầm Bích Như nói.
Nếu không phải thiếu niên này có khả năng phân biệt thức ăn ngon, hôm nay nàng đã phải mất mặt.
-Không có gì! - Trương Huyền xua tay.
-Bữa cơm này là ngươi giải quyết, không tính ta mời khách. Lần sau ta lại mời ngươi! - Trầm Bích Như nói.
-Lần sau lại mời ta? - Trương Huyền suy nghi một chút, lắc đầu: -Hay là thôi đi! Ta còn muốn sống thêm mấy ngày!
Cùng mỹ nữ ăn cơm mặc dù không tệ, nhưng hẳn tự biết thân mình. Danh tiếng của hắn tệ như vậy, đối phương chắc chắn sẽ không ưa thích!
Hắn không thích nàng, cũng không muốn bị người khác ghen ghét, phải nghĩ biện pháp đối phó những kẻ theo đuổi nàng. Hắn còn nhiều việc muốn làm, đâu có nhiều thời gian rảnh như vậy!
-Ngươi... - Mới vừa cảm thấy đối phương nói chuyện bình thường, nghe được câu này, Trầm Bích Như cảm thấy lồng ngực tắc nghẹn, muốn điên!
Bao nhiêu người muốn mời nàng ăn cơm, nàng đều không đi. Gia hỏa này ngược lại, bản thân mời đối phương lại giống như mời ông bà nội vậy.
Đáng giận!
-Được rồi! Cơm cũng ăn xong rồi. Nếu không có chuyện gì, ta đi trước. Ta rất bận rộn! - Không thấy đối phương đang tức giận, Trương Huyền xua tay, nhấc chân rời đi.
-Đừng vội! Ta còn chưa nói xong! = Cố nén tức giận, Trầm Bích Như bình ổn lại hơi thở, đôi mắt đẹp nhìn sang:
-Mặc dù hôm nay ngươi giúp ta giải vây, thân phận mỹ thực sư có tác dụng rất lớn, nhưng... chung quy vẫn là bàng môn tà đạo. Võ giả vẫn phải lấy tu luyện là chính...
Võ giả, tu luyện tới cảnh giới nhất định có thể tích cốc, mỹ thực cũng không có tác dụng. Dù cho bây giờ có thể kiếm chút lợi nhuận nhưng về lâu dài vẫn không phải con đường đúng đắn.
Sau nửa ngày tiếp xúc, nàng đã nhận ra Trương Huyền không hề giống như trong lời đồn là đại phế vật. Có lẽ vì toàn bộ tinh thần của hắn đều tập trung tại đồ ăn ngon nên mới dẫn đến thành tích khảo hạch kém như vậy.
Nghĩ tới điều này khiến nàng tức gần chết, không nhịn được nhắc nhở.
-Ừm! - Biết đối phương có ý tốt, Trương Huyền gật đầu, đang muốn rời đi liền nghe thấy một loạt tiếng bước chân.
~Trương Huyền, ta xem ngươi trốn ở đâu! Hôm nay đừng hòng chạy! - Ngay sau đó một tiếng oán độc vang lên. Hai người một thú ngăn tại trước mặt.
Chính là hai người Thượng Bân và Tào Hùng. Lúc này, bọn họ đều có dấu chân không lồ in trên mặt, đường nét rõ ràng, nửa mặt sưng đỏ, tràn đầy máu tươi, không còn bộ dáng tiêu sái trước đó.
Nhất là Thượng Bân, vết thương buổi sáng chưa hồi phục, giờ lại chịu thêm một cú đá, miệng lệch sang một bên như treo hai cái lạp xưởng, đâu còn sót lại nửa phần anh tuấn.
Hắn đã lên kế hoạch hoàn hảo để ra vẻ trâu bò trước mặt nữ thần. Chẳng ngờ không chỉ thất bại mà còn bị đánh thành dạng này, quan hệ với Hồng Thiên lâu cũng hỏng mất. Tệ hơn nữa, hẳn có thể bị ông nội mắng một trận. Loại sỉ nhục này hắn không thể nuốt trôi được!
Càng nghĩ càng giận, hắn xông thẳng tới chỗ Trương Huyền.
-Thượng Bân, ngươi muốn làm gì? - Trầm Bích Như không nghĩ hắn sẽ đuổi theo gây rắc rối. nàng bước lên trước ngăn trước mặt Trương Huyền.
-Trầm lão sư hãy tránh ra! Đây là ân oán cá nhân của ta với Trương Huyền!
Không thấy còn đỡ, vừa thấy nàng che chở cho phế vật nổi tiếng cả học viện này, Thượng Bân càng tức méo miệng.
Ghen ty mãnh liệt làm hắn trở nên điên cuồng, lạnh lùng nhìn chằm chằm thiếu niên:
-Trương Huyền, ngươi có phải nam nhân hay không? Là nam nhân thì đừng trốn sau lưng nữ nhân, có gan cùng ta quyết đấu!
Thấy gia hỏa này đã mất trí, Trương Huyền nhấc mí mắt:
-Tránh sau lưng nữ nhân thì sao? Đây mới là có bản lĩnh. Ngươi có năng lực cũng tìm một nữ nhân để trốn sau lưng đi!
-Ngươi...- Thượng Bân suýt chút nữa phun máu.
Chỉ cần là nam nhân, bị người mắng như vậy, không phải sẽ cảm thấy nhục nhã, tức giận phản kích sao? Tại sao gia hỏa này không cư xử theo lẽ thường?
Trong mắt người khác là sự việc vô cùng mất mặt, trong miệng hẳn lại trở thành đương nhiên, còn hào hùng đầy lí lẽ như vậy?
**, sao mặt dày như vậy?
-Trầm lão sư, làm phiền ngươi giải quyết hai người này. Ta còn có việc, đi trước!
Là người xuyên việt, tình cảnh nào chưa từng thấy, không biết xấu hổ sao? Nói đùa! Kiếp trước là thời đại bùng nổ công nghệ thông tin... Ngươi đã thấy ai biết xấu hổ chưa?
Hắn không ngại khi có người giúp mình giải quyết vấn đề.
Không phải hắn e ngại gia hỏa đó, mà tu vi hiện tại của hắn chưa thể bại lộ. Hơn nữa, ông nội của đối phương là trưởng lão, một khi chó cùng rứt giậu sẽ mất thời gian đối phó. Đã có người ngăn cản đương nhiên vui mừng bớt phiền phức rồi!
~.. - Thấy thiếu niên vô sỉ như vậy, Trầm Bích Như cạn lời.
Vừa rồi nàng sợ đối phương bị Thượng Bân chọc giận, thật sự quyết đấu. Hiện tại nàng tự thấy mình nghĩ nhiều quá rồi...
Gia hỏa này mà giận quá mất khôn, chấp nhận quyết đấu thì heo mẹ cũng có thể leo cây!
-Trương Huyền, ngươi đứng đó cho ta! Hôm nay, nếu không giết được ngươi, ta sẽ không tên là Thượng Bân!
Thấy bộ dáng này của đối phương, Thượng Bân càng giận dữ hơn, gân xanh nổi lên, mặt tái xám. Nhìn thấy Trầm Bích Như cản trước mặt, không có ý định tránh lui, hắn rít lên:
-Bạo Thiên Sư, giết hắn! Chỉ cần ngươi động thủ, mỗi ngày ta sẽ dẫn ngươi đi ăn ngon! Còn nữa, gia gia vừa cho ta một viên Nhuận Huyệt đan, cũng cho ngươi dùng!
Bạo Thiên Sư là Man thú cấp sau, lại bị người thuần phục nên có thể nghe hiểu tiếng người.
Nó là sủng vật của gia gia nhưng chỉ bảo vệ hắn không bị thương, căn bản không thèm để ý mệnh lệnh của hắn. Để nó động thủ, hắn phải hứa tất cả các loại lượi ích cho nó ngay lập tức.
-Rống! - Quả nhiên, nghe lời hứa hẹn của hắn, Bạo Thiên Sư sáng mắt lên. Man thú đạt tới Ích Huyệt cảnh muốn mở huyệt đạo, không giống con người có thể sử dụng Chân khí oanh mở, chỉ có thể dựa vào biến hóa của thân thể, tăng
dần lực lượng. Nếu như có Nhuận Huyệt đan trợ giúp, thực lực nhất định tăng lớn!
Nhuận Huyệt đan là đan dược chuyên được chuẩn bị cho võ giả tầng sáu, có thể tưới nhuần huyệt đạo, giúp cho Ích Huyệt cảnh cường giả tiến bộ lớn.
Lúc này Thượng Bân đã đạt tới võ giả tầng năm Đỉnh lực cảnh đỉnh phong, chỉ thiếu một chút liền có thể tích huyệt. Vì vậy Thượng Thần trưởng lão bỏ ra giá tiền
lớn tìm viên đan dược này để giúp đỡ hắn.
Lúc đầu Thượng Bân cũng không nỡ bỏ ra, nhưng nghĩ tới bị một phế vật làm mất hết mặt mũi, hắn không nhịn được nữa!
Hôm nay nếu không giết Trương Huyền, hắn sợ rằng sẽ không còn mặt mũi đứng trong học viện này nữa.
Nhất là nữ thần trước mắt, chỉ sợ sẽ không thèm liếc hắn một cái! Loại tình huống này làm sao hắn nhịn xuống được!
-Thượng Bân, ngươi muốn làm gì? Sát hại đồng sự trong học viện là tội lớn... Không nghĩ tới Thượng Bân điên cuồng như vậy, để Bạo Thiên Sư động thủ. Con ngươi Trầm Bích Như co lại, muôn xông tới bảo vệ Trương Huyền, lại bị
Thượng Bân ngăn lại, sốt ruột la lên.
Trong học viện, giữa các lão sư với nhau không thể chém giết, nếu không sẽ bị coi là vi phạm quy củ, là tội lớn.
-Là Trương Huyền muốn giết ta, Bạo Thiên Sư vì bảo vệ ta mà phản kích. Ta phòng vệ chính đáng, ai có thể nói gì? - Hai mắt Thượng Bân xích hồng, triệt điện cưồng:
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!