Trở lại phòng đệ tử, Lý Phong Kỷ tắm nước ấm, cảm thấy cả người đều thoải mái hơn rất nhiều. Cơn mệt mỏi lướt qua, Lý Phong Ký vươn vai, ngã xuống giường ngủ một giấc.
Tiếng ngáy nhỏ nhẹ vang lên, Lý Phong Kỷ chìm vào cơn ngủ say.
Một lúc lâu sau, cơ thể ngủ say chợt nhúc nhích Lý Phong Kỷ siết chặt đệm, gân xanh nhô lên, trên trán toát mồ hôi liên tục, mặt mày có vẻ rất đáng sợ.
Mồ hôi thấm ướt áo, Lý Phong Kỷ lăn qua lộn lại liên tục. Hẳn đang rơi vào một cơn ác mộng đáng sợ.
Trong mộng, Lý Phong Kỷ rất yếu, rất yếu, tuy rằng nằm kiếm trong tay, nhưng lại không thể vung kiếm lên, thậm chí ngay cả sức lực giơ kiếm cũng không có.
Xung quanh đều là thi thể.
Một lưỡng ánh sáng cách Lý Phong Kỹ càng ngày. càng gần. Lý Phong Kỷ giấy gia, gào thét, muốn cầm kiếm, muốn rút kiếm, lại không hề sức lực.
Thanh kiếm trong tay nặng như núi, không nhúc nhích được một chút nào.
Ánh sáng phóng đại vô hạn trong con ngươi Lý Phong Kỷ.
Cuối ánh sáng là một bóng dáng.
Bóng dáng rất mơ hồ, rồi lại không mơ hồ. Lý Phong Kỷ muốn nhìn rõ, rồi lại không nhìn rõ.
Ánh sáng chợt lướt qua, đâm thủng người Lý Phong Kỷ.
Không có đau đớn, không có máu tươi, Lý Phong. Kỷ có thể nhìn thấy trường kiếm đâm xuyên qua cơ thể mình.
'Gương mặt mơ hồ kia vẫn chưa thấy rõ được.
“A!"
Lý Phong Ký hét to một tiếng, cả người ngồi bật
dậy, mồ hôi thấm ướt lưng áo, đầu óe hơi ngây ngốc.
Hắn muốn nghĩ đến cảnh trong mơ, lại chẳng nghĩ được gì, chỉ có lưỡng ánh sáng kia là in sâu trong đầu.
Hắn hít sâu một hơi, nhẩm Băng Tâm Quyết, tâm tình trở nên bình tĩnh lại.
Chỉ có luồng ánh sáng kia là vẫn khiến hắn sợ. hãi.
...
...
Thanh Trúc phong, Kiếm Tông.
Trên Thanh Trúc phong là một biển tre dài vô tận. Có đại trận hộ tông che chớ, nơi đây bốn mùa ấm áp. như mùa xuân, tre xanh xanh ngắt ướt át
Bên trong biển tre có một người đang lắng lặng ngồi xếp bằng.
Cơn gió thổi lướt qua, biển tre vang xào xạt.
Cơ thể ngồi xếp bằng lại không hề nhúc nhích. Vài lá tre rơi xuống, chưa kịp dính vào áo bào tro to rộng thì đã tan biến thành bụi, không còn chút gì cả.
Một luồng sáng như sao băng phía chân trời, xuyên qua rừng tre dày đặc, chui vào trong cơ thể ngồi xếp bằng.
Cơ thể nhúc nhích, đầu vẫn luôn cúi xuống ngước. lên, khuôn mặt già nua xuất hiện ý cười.
“Thân Đồ Phong... ngươi đè ép ta cả đời, trước khi chết còn định chuẩn bị tiếp tục đề ép ta, thật là buồn cười, nhãi ranh kia tuy rằng có tỉnh thần rất mạnh, nhưng mà hẳn đã không còn cơ hội nữa rồi!"
Ý cười dần biến thành vẻ dữ tợn.
Cơ thể bật lên cao, hai ngón tay chém ra phía trước, một lưỡng kiếm khí sắc bén phụt ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!