Sau ngày hôm đó, tinh thần Tinh Vân có phần thoải mái hơn. Cô chịu xuống nhà cùng ăn cơm với ông ngoại, mẹ và Hoàng Gia Khiêm. Điều này cũng khiến Hoàng lão gia thở phào nhẹ nhõm. Trong bữa cơm, ông gắp thức ăn cho cô rồi thương yêu nói: “Cháu gái ngoan, ông ngoại đang cho người đóng một con tàu du lịch để tặng cháu. Khi nào xong, ông sẽ tổ chức tiệc mười ngày mười đêm trên đó vòng qua các điểm du lịch đẹp nhất trong ngũ hồ ở Bắc Mĩ cho cháu vui chơi.”
Tinh Vân vừa ăn cơm, vừa ngẩng lên nhìn ông ngoại. Cô tròn xoe mắt hỏi lại: “Ông tặng cho cháu chiếc tàu để làm gì?”
Hoàng lão gia cười lớn: “Để ta công bố với thiên hạ cháu là người thừa kế của Hoàng Thiên, là cháu ngoại bảo bối của Hoàng Thời ta.”
Hoàng Gia Khiêm cũng vui vẻ nói thêm vào: “Con tàu này sẽ mang tên em. Nó sẽ là con tàu đẹp nhất, hiện đại nhất và sang trọng nhất. Anh có mang về bản thiết kế con tàu cho em xem. Chỗ nào em không thích, anh sẽ cho sửa lại.”
Bà Minh cũng nói thêm: “Con gái, từ lúc chúng ta quay về nhà vẫn chưa có thời gian đi du lịch, coi như là lần này hãy tranh thủ đi chơi. Mẹ sẽ cho nhân viên cao cấp của Hoàng Thiên nghỉ mười ngày để đi cùng gia đình chúng ta. Con thấy thế nào?”
Tinh Vân nghĩ nghĩ rồi nói: “Con chưa bao giờ đặt chân lên một con tàu cho nên cũng không biết du lịch bằng tàu sẽ như thế nào. Nhưng con nghĩ là rất đắt tiền phải không? Sao tự nhiên lại bỏ ra số tiền lớn như vậy?”
Hoàng lão gia mỉm cười vuốt đầu cháu gái độc nhất của mình: “Cháu gái của ta, ông ngoại như ông đây không có gì ngoại trừ tiền bạc. Nhưng tiền cũng không sao sánh bằng được nụ cười của cháu. Chỉ cần cháu vui vẻ, đừng nói là một chiếc tàu, mười chiếc ông cũng sẽ cho cháu.”
Bà Minh ngồi cạnh cũng vui vẻ nói: “Tinh Vân à, ông ngoại con chỉ hận không thể mang hết vàng bạc châu báu dát hết lên người con rồi đem khoe với thiên hạ là mình cũng có cháu ngoại.”
Nghe đến đây Tinh Vân và Hoàng Gia Khiêm liền bật cười. Ông ngoại cô bị con gái nói đểu nhưng có vẻ cũng hợp ý ông cho nên ông cũng bật cười lới, gật gù: “Phải, phải đó. Bảo bối của nhà chúng ta nhất định phải dát vàng lên người mang đi khoe với thiên hạ.”
Tinh Vân nghĩ đến cảnh tượng cả người cô đeo đầy vàng rồi bị đưa sang nhà hàng xóm giới thiệu thôi mà đã không nhịn được liền lắc đầu nguầy nguậy rồi lên tiếng phản đối: “Không được không được, như vậy rất kệch cỡm. Cháu không muốn giống mấy tượng Phật trong chùa đâu?”
“Hu hu...tha cho cháu... tha cho cháu đi...”
Hoàng lão gia và mọi người nhìn thấy bộ mặt giả mếu của Tinh Vân thì liền cười lớn. Ông lên tiếng trấn an cô: “Cháu gái ngoan nào. Ông ngoại đây là quá thương yêu cháu. Cháu gái của ông danh giá như vậy, nhất định khi xuất hiện trước mặt mọi người phải thật tỏa sáng để người khác nhìn vào mà vị nể cháu. Ngoan, nghe lời ông. Đừng lo lắng! Chuyện công bố danh phận của cháu sẽ diễn ra vào lúc con tàu Nebula xuất cảng lần đầu.”
Bà Minh mỉm cười nói thêm: “Tinh Vân, ông ngoại con xưa nay quyết cái gì đều đã tính toán chu toàn. Ông đã muốn “dát vàng” cho con không cãi lại được đâu. Nghe lời mẹ, ăn uống nghỉ ngơi cho khỏe để có sức đeo vàng.”
Nhìn thấy Tinh Vân bĩu môi, Hoàng Gia khiêm cũng nói thêm: “Anh sẽ cho tuyển thêm nghệ nhân chế tạo trang sức từ Ý và Pháp snag đây để thiết kế nữ trang cho em vào ngày ra mắt con tàu. Hôm đó, em nhất định sẽ là tâm điểm của toàn cầu.”
Trên bàn ăn nhộn nhịp, mỗi người một tiếng, bàn bạc kế hoạch cho ngày đưa Tinh Vân ra ánh sáng, chính thức trở thành chủ tịch tập đoàn đời tiếp theo của Hoàng Thiên. Không khí gia đình ấm áp này khiến Tinh Vân thấy tâm trạng của mình được xoa dịu. Tinh Vân cảm thấy bản thân mình may mắn bởi vì cô còn có ông ngoại, có mẹ và có anh Khiêm luôn yêu thương cô. Mặc cho trong lòng có bao nhiêu thương tổn thì gia đình này vẫn là nơi trú ngụ an toàn nhất của cô, là niềm tin sức mạnh cho cô tựa vào.