Người trợ lý liền có chút hoảng hốt và lo lắng, nhưng giọng vẫn nhẹ nhàng can ngăn: “Thưa cô, chúng tôi không dám rời đi. Hoàng Tổng tài đã căn dặn tuyệt đối phải bảo vệ an toàn cho cô.”
Cô gái không nói gì nữa, nếu tiếp tục tranh cãi e là mặt trời cũng sẽ trốn mất, cô không nỡ bỏ qua giây phút này, cho nên dứt khoát mở cửa xe bước xuống, đi thẳng. Người trợ lý vội vã bước xuống đi theo sau cô nhưng vì không muốn làm hỏng tâm trạng của cô chủ cho nên chỉ có thể đứng cách đó một quãng chờ đợi.
Không khí chiều thu ở Chicago có chút se lạnh, khăn choàng màu đỏ rượu trên cổ cô khẽ bay bay. Tinh Vân mặc áo khoác mỏng, sải bước trên quảng trường lát đá đầy nắng. Từ trang phục trên người đến giỏ xách trong tay cũng đủ để người đi đường ngoái nhìn Tinh Vân mấy lượt, mà đã ngoái nhìn thì lại càng thêm trầm trồ về nửa gương mặt xinh đẹp lộ ra.
Tinh Vân đặt tay lên lan can bằng thép lạnh bên hồ để cho gió từ hồ Michigan thổi táp vào mặt. Cô nhắm mắt lại tận hưởng không khí mát lành và khung cảnh tuyệt đẹp đang chìm trong ánh mặt trời sắp tắt nhưng không ngờ lúc này vẳng trong đầu cô là tiếng nói năm xưa của Đoàn Nam Phong: “Anh đã từng đọc ở đâu đó rằng nếu có thể ngắm mặt trời mọc trên biển với người mình yêu thì sẽ có thể sống bên cạnh người đó suốt đời.”
Tinh Vân vội mở mắt ra, theo phản xạ có chút sợ hãi nhìn quanh. “Đoàn Nam Phong...” Cô khẽ gọi tên hắn rồi bất giác cười tự giễu trong lòng: “Cũng là Mặt trời nhưng sao lúc mọc và lúc lặn lại khác xa nhau như vậy? Cũng như con người, lúc yêu và không yêu liền như hai người khác nhau.”
Tinh Vân lang thang qua quảng trường rộng rãi, đi bộ dọc vào khu phố mua sắm sầm uất của thành phố. Dòng người giờ tan tầm tấp nập, phút chốc cô cũng bị hoà lẫn vào những bước chân hối hả đó. Đến khi nhìn lại thì thấy mình đang đứng trước một cửa hàng bán đồ trang trí nhỏ nhắn xinh đẹp. Không kiềm được bước chân, Tinh Vân bước vào bên trong lựa chọn vài món đồ trong tủ kính.
...
“Hoàng tổng tài, chúng tôi đã bị mất dấu của cô chủ.” Giọng nói của người trợ lý nói trong điện thoại lộ ra vẻ gấp gáp và lo lắng. Hoàng Gia Khiêm đang trên xe về nhà nghe được liền khó chịu lên tiếng: “Các người làm ăn kiểu gì đây? Tại sao để cô ấy đi một mình?”
Giọng của Hoàng Gia Khiêm càng ngày càng khó nghe, anh sốt sắng và lo lắng đến mức không kiềm nén được liền cho tài xế quay xe về trung tâm thành phố rồi đi bộ xuống tìm Tinh Vân. Thành phố Chicago là một trong những thành phố lớn nhất nước Mĩ, khu mua sắm vô cùng rộng lớn, vào giờ tan tầm thì đặc biệt đông đúc. Hoàng Gia Khiêm càng tìm càng lo sợ, giữa biển người mênh mông cô gái nhỏ như Tinh Vân có thể đi đâu mà điện thoại không gọi được. Mắt anh đảo quanh khắp nơi nhưng vẫn không thể tìm được cô.
...
“Đoàn tổng tài, chúng ta đi đâu?” Trong chiếc xe hơi sang trọng của Đoàn Nam Phong ở Chicago, trợ lý của anh quay người cung kính hỏi.
“Tìm một nhà hàng để ăn tối.”
Người trợ lý gật đầu nói: “Vâng thưa ngài.”