Có lẽ cô đã sớm quên anh, đã sớm không cần anh, cũng đã sớm không còn là cô gái nhỏ ngây thơ của năm đó.
Nghĩ đến đây lòng anh lại chùn xuống, tê tái. Chạy dọc theo những con phố mua sắm sầm uất, anh ngẩng đầu quay mặt tứ phía để kiếm tìm cô giữa dòng người xuôi ngược hối hả nhưng tất cả chỉ là vô vọng. Cho đến khi anh gần như bỏ cuộc, cởi áo vest khoác lên vai thở dài rồi lang thang qua những con phố rộng lớn với những cửa hàng sáng choang đèn đóm hắt ra từ những chiếc cửa kính sang trọng thì bất ngờ anh đã lại nhìn thấy hình ảnh thân thuộc trong bóng kính của một cửa hàng. Đoàn Nam Phong theo phản xạ quay người lại, anh nhìn thấy cô ở phía bên kia đường đang bước ra từ một cửa hàng bán đồ trang trí. Bất giác trên mặt lộ ra nét cười, anh liền bấm đèn để băng qua bên đường nhưng ngay lúc này một chiếc xe buýt chạy đến che khuất tầm nhìn của anh. Chiếc xe vừa lao qua liền cuốn theo cả hình bóng của cô.
Lần nữa, đuổi bắt không thành, trong lòng anh thất vọng não nề. Tinh Vân giống như tên của cô là một áng mây sao giữa vũ trụ muôn trùng, đẹp rực rỡ, sáng lấp lánh, nhìn thích mắt nhưng lại không bao giờ nắm bắt được.
“Tinh Vân, rốt cuộc là em đang ở đâu?”
Lúc này đây cả Hoàng Gia Khiêm và Đoàn Nam Phong, hai con người lúc nào cũng đối nghịch với nhau trên thương trường lại có cùng một câu hỏi cho cùng một đối tượng. Đó là Tinh Vân.
...
Tinh Vân mua được vài món đồ yêu thích thì tâm trạng cũng vui vẻ hơn. Lúc bấy giờ cô mới bắt đầu thấy đói. Cô nhìn quanh thì thấy mình đang đứng trên một trong những cây cầu mở của sông Chicago. Cô không biết từ lúc nào mà mình lại có thể đi bộ từ khu vực hồ Michigan đến tận khu vực sông Chicago. Lúc này đây, thành phố đã lên đèn. Những ngọn đèn đủ sắc độ từ các tòa nhà chọc trời san sát nhau hoà cùng ánh đèn đường tạo cho Chicago về đêm một vẻ đẹp lung linh đầy mê hoặc. Tinh Vân bước vào một nhà hàng gần đó, chọn một chỗ ngồi có cửa kính rộng bên bờ sông rồi thong thả yên vị xem qua thực đơn. Bữa ăn ngon lành với những món cô thích được bày ra bàn. Vừa cầm dao nĩa lên thì cô lại chạm mặt người không muốn gặp nhất, Lưu Uyển Linh.
Lưu Uyển Linh hôm nay xinh đẹp trong bộ váy đắt tiền cùng ba mẹ mình bước vào nhà hàng. Trên đời này vốn là chim khôn chọn cành mà đậu, đi ăn chọn chỗ tốt mà ngồi. Chỗ ngồi bên cạnh bờ sông nhìn ra thành phố về đêm đẹp lung linh đương nhiên sẽ có nhiều người ưa thích xí phần thành ra chỉ còn duy nhất một chỗ đối diện bàn của Tinh Vân. Chỗ ngồi đó được gia đình họ Lưu nhìn trúng cho nên phục vụ đưa họ đến ngồi. Ba người họ khi bước lại gần liền nhìn thấy Tinh Vân một mình ngồi ăn tối, ngứa miệng bà Fancy liền lên tiếng: “Đây không phải là nhân tình bị vứt bỏ của Đoàn tổng tài, Đoàn Nam Phong hay sao?”
Tinh Vân coi như không nghe hiểu, cô cũng không ngẩng lên, chỉ chăm chú cúi đầu cắt thịt bỏ vào miệng. Thấy bản thân mình đang độc thoại, bà Fancy lại tiếp tục lên giọng khích bát: “Tưởng rằng bản thân mình có thể dùng đứa con để trói buộc đàn ông, không ngờ gia đình người ta nhận con không nhận mẹ.”
Nhắc đến con trai mình, Tinh Vân tự nhiên thấy tim nhói lên. Đôi tay đang cầm dao nĩa cũng theo lời nói của bà Fancy mà khựng lại.Bà Fancy cười khẩy một cái rồi ngồi xuống bên cạnh con gái. Lưu Uyển Linh cũng quá quắc nói mỉa Tinh Vân: “Loại đàn bà hèn mòn thì chỉ có thể làm chuyện hèn mọn. Bám vào người này không được liền kiếm ngay người khác. Ai cũng có thể gọi là chồng. Đúng là không có liêm sỉ.”
Tinh Vân thấy cổ họng của mình khó nuốt thêm được nữa. Trên bàn toàn là món ăn cô yêu thích nhưng sao ăn cái gì cũng thấy vô vị cho nên cô ra hiệu cho phục vụ thanh toán tiền và gói đồ ăn vào hộp. Nhìn thấy Tinh Vân khó chịu, Lưu Uyển Linh cảm thấy trong lòng rất thoải mái.