“Đoàn Nam Phong, tại sao anh lại nghĩ ra cái cách quái đản như vậy khiến tôi phải đau đầu như thế này?” Nghĩ đến đây, Tinh Vân càng thêm não lòng.
Nhìn thấy Tinh Vân mặt đầy lo lắng, Hoàng Gia Khiêm liền bình tĩnh nói: “Phía Nam Phong anh sẽ đi đàm phán với hắn. Còn em lo nghĩ cách nói ngọt với ông ngoại cho em nhận lại đứa bé. Ông ngoại thương em như vậy sẽ không trách em đâu.”
Tinh Vân nghe xong tâm trạng cũng dịu đi rất nhiều, nhưng trong lòng cô cũng không bớt lo lắng cho người đàn ông đó. Còn về phần ông ngoại cô? Nghĩ đến ông ngoại thì cô lại thở dài: “Ông ngoại có thể không trách mình sao? Mình còn chưa kết hôn mà đã có con. Nếu tin này truyền ra, không chỉ là danh dự của ông mà còn cả Hoàng Thiên nữa. Sự ảnh hưởng danh tiếng như vậy hậu quả thật khó lường, làm sao có thể chỉ dùng một từ “trách” để hình dung, nhưng cô cũng không thể vì danh tiếng hay lo sợ tổn thất mà phủ nhận sự tồn tại của con trai. Cô thực sự là rất muốn nhìn thử mặt nó xem nó giống ai. Cô còn muốn ôm con vào lòng, ôm ấp con như bao bà mẹ khác. Có điều phải làm sao cho tốt đây?
...
Vài ngày sau, Hoàng Gia Khiêm sắp xếp công việc bay đến Los Angeles gặp Đoàn Nam Phong. Tinh Vân tin với khả năng của Hoàng Gia Khiêm thì anh có thể đàm phán thành công với Đoàn Nam Phong. Hơn nữa nếu Lưu Uyển Linh đã trở về với hắn thì hắn cũng không còn lý do gì giữ đứa con của cô. Hai người họ sẽ có thể sinh thêm con. Phải... là có thể sinh thêm con... Nghĩ đến chuyện này tự nhiên Tinh Vân lại thấy sóng mũi cay nóng, đáy mắt cũng nhòa đi. Chia tay thì ra chính là có cái vị mặn chát như vậy.
Mặc dù cứ đinh ninh Hoàng Gia Khiêm sẽ thành công mang con về cho cô nhưng Tinh Vân không thể ngờ rằng, Đoàn Nam Phong không đồng ý. Anh chính là người đàn ông mạnh mẽ, thích cứng chọi cứng với Hoàng Thiên dù cho Hoàng Gia Khiêm uy hiếp và ra sức ép đến thế nào thì Đoàn Nam Phong vẫn là bức tường thành rắn chắc không suy suyễn.