Đoàn Nam Phong bay từ New York về Los Angeles thì trời đã tối. Anh bước vào văn phòng thì thư ký cũng đúng lúc xách giỏ ra về. Vừa nhìn thấy Đoàn Nam Phong, cô thư ký trẻ trung xinh đẹp liền tiến lại cung kính nói: “Đoàn tổng tài, anh đã quay trở lại.”
Đoàn Nam Phong lạnh lùng gật đầu, cô thư ký liền bỏ giỏ xách xuống, đi lại phía bàn lấy ra tập tài liệu và bắt đầu báo cáo tình hình trong ngày cho Đoàn Nam Phong nghe. Anh vừa nghe vừa bước vào phòng làm việc. Khi chân vừa bước đến cửa phòng thì anh nghe thấy cụm từ “cô Tinh Vân muốn hẹn gặp”, ngón tay chuẩn bị dí vào ổ khóa liền dừng lại, anh quay sang nhìn thư ký, đôi mắt lạnh lùng phút chốc sáng lên, khẩn trương hỏi: “Chuyện này là khi nào?”
Cô thư ký thấy sếp quan tâm hỏi thì liền lật đật gấp gáp nói, trong giọng nói có chút khẩn trương trần thuật lại: “Chuyện là sáng hôm nay, trợ lý của cô Tinh Vân có gọi điện thoại đến xin đặt lịch hẹn với ngài. Có lẽ là chuyện gấp cho nên họ gọi rất nhiều lần. Bởi vì tổng tài không có ở đây cho nên tôi đã nói là hôm nay không thể gặp ngài. Họ nói là sáng mai sẽ gọi lại.”
“Địa chỉ? Họ có để lại địa chỉ hay không?” - Đoàn Nam Phong biết chuyến này Tinh Vân đến tìm anh mười phần là liên quan đến Tinh Nhật nhưng anh vẫn là không kiềm được cảm xúc, kích động giữ vai cô thư ký lây mạnh hỏi. Mặc kệ là Tinh Vân đến đây vì anh hay vì con, chỉ cần cô ấy chịu gặp anh thì cái gì anh cũng không quan tâm nữa. Bất kể cô có từng là của ai anh cũng không quan tâm. Anh sẽ bắt cô về nhà, nhốt cô lại, trói lại cũng được, quyết không để cô rời khỏi anh nữa. Trong mắt Đoàn Nam Phong lập tức hiện lên tia kích động.
Thư ký chưa bao giờ nhìn thấy tổng tài lạnh lùng của mình kích động như vậy cho nên thấy bối rối và lúng túng quên hết mọi thứ, miệng chỉ ấp a ấp úng. Đoàn Nam Phong không đợi được liền lớn tiếng gắt: “Địa chỉ chỗ cô ấy ở là ở đâu? Ở đâu? Nói mau?”
Cô thư ký trẻ hoảng sợ nên có chút mất bình tĩnh, trong tích tắc cô vận dụng não nhớ lại cái tên khách sạn rồi há miệng nói lớn: “Intercontinental”