Anh lại vội vàng cuống cuồng chạy ra phòng tiếp tân xin mật mã, nhưng họ nói rằng khu vực phòng tổng thống chỉ có duy nhất một mật mã cung cấp cho khách trú lại.
Đoàn Nam Phong liền nói với tiếp tân gọi lên cho phòng cho Tinh Vân nhưng sau khi gọi xong thì tiếp tân chỉ có thể nói một câu xin lỗi với anh.
“Ông Đoàn, thật xin lỗi. Cô Hoàng nói cô ấy thấy mệt nên đã ngủ rồi. Mong ông về cho. Chín giờ sáng ngày mai cô ấy sẽ sang công ty tìm ông trao đổi.”
Trong lòng Đoàn Nam Phong có chút hụt hẫng. Anh đưa tay nhìn đồng hồ. Từ giờ đến chín giờ sáng mai còn mười hai tiếng nữa. Mười hai tiếng này, làm sao anh vượt qua nổi? Tuy nghĩ vậy nhưng cũng không có cách nào khác, anh đành thất thiểu quay đi.