Nam Phong cứng đờ người, giây phút trôi qua không biết nên làm gì. Ngay lúc ấy, Lâm Thanh mở cửa bước vào. Nhân lúc thấy Đoàn Nam Phong phân tán sự chú ý, Tinh Vân vùng khỏi tay của Đoàn Nam Phong, lao nhanh ra khỏi phòng mất hút giữa hành lang dài.
Lâm Thanh nhìn qua một lượt, thấy Tracy từ phòng ngủ quấn khăn bước ra, còn Nam Phong quần áo không chỉnh tề cũng đoán được ít nhiều. Anh liền nhìn Đoàn Nam Phong lên tiếng: “ Tổng tài…”
Mắt của Đoàn Nam Phong vẫn nhìn theo bóng Tinh Vân ròi đi, lạnh lùng lên tiếng: “Đi tìm cô ấy về đây, lập tức gọi một bác sĩ cho tôi. Nhanh!”
Lâm Thanh nhận lệnh, lập tức đi ra khỏi phòng. Đoàn Nam Phong bước vào phòng, mặc lại quần áo, liếc mắt nhìn Tracy, đánh giá cô ta một lượt rồi bất ngờ một cái tát giáng xuống mặt cô ta tạo ra một tiếng vang vô cùng lớn. Tracy ngã xuống sàn, miệng tét một mảng lớn tóe máu. Tracy mắt trân trối nhìn Đoàn Nam Phong. Đoàn Nam Phong toàn thân nóng bức khó chịu, đứng không vững, đầu óc hoa cả lên. Nhưng anh vẫn trừng mắt nhìn người đàn bà nằm trên sàn. Ánh mắt hung ác, nói từng tiếng lạnh lùng như băng: “Đồ đê tiện, ván này cô đặt cược quá lớn rồi. Nếu cô không phải người đàn bà gã trợ lý của nghị trưởng nhìn đến, cô nghĩ cô có tư cách đứng đây sao?”Vừa nói, bàn tay của Đoàn Nam Phong giữ chặt cằm của cô ta.
Tracy sợ hãi lắc đầu, nói ra từng tiếng khó nhọc: “Đoàn Tổng, tôi không muốn… tôi không muốn…lão già đó.”
“Vậy cô muốn ai? Tôi sao?” Đoàn Nam Phong lạnh giọng hỏi
Tracy liên tục gật đầu: “Tôi…muốn…anh…” Nói rồi, hai tay cô ta di chuyển lên cơ thể nóng bừng của Đoàn Nam Phong.
“ Đoàn Tổng, có phải anh rất khó chịu không? Hãy để tôi giúp anh, chỉ một lần thôi, có được không?”
Đoàn Nam Phong đầu óc hoa lên, trong đầu hiện lên gương mặt ngập nước của Tinh Vân, tim anh thắt lại. Siết mạnh tay khiến Tracy đau đớn kêu lên. Đoàn Nam Phong căm hận nhìn Tracy: “Đem cơ thể dơ bẩn của cô sang phòng của trợ lý nghị trưởng. Ông ta hẳn đã chờ cô lâu rồi. Đừng ở đây bày trò với tôi.”
“Đừng mà, tôi chỉ muốn anh. Hãy toại nguyện cho tôi một lần có được không?” Tracy van nài. Ấp úng nói thêm: “Tôi là thật lòng với anh, tôi thích anh, tôi yêu anh.”
Đoàn Nam Phong nhìn thẳng mặt Tracy, cười khinh thường nói: “Yêu tôi sao? Bao nhiêu đàn ông của cô vẫn không thỏa mãn được cô à? Cô hầu hạ trợ lý nghị trưởng một đêm đã có thể thăng chức làm trợ lý riêng của tôi. Đêm thứ hai đã có được biệt thư bên bờ biển đẹp nhất Florida, đêm thứ ba đã có một công ty của riêng mình. Đêm nay cô lại còn muốn cả tôi. Vậy đêm tiếp theo cô muốn gì nữa? Có phải lòng tham vô đáy rồi không?”
Tracy nhìn Đoàn Nam Phong, ánh mắt lóe lên sự ham muốn vô độ, cô ta khinh khỉnh nói: “Tôi muốn thay vị trí của Tinh Vân trở thành tình nhân của anh.”
Nhắc đến Tinh Vân, Đoàn Nam Phong đã không tự chủ được bản thân mà siết cổ cô ta. Vừa siết vừa gào: “Con đàn bà dơ bẩn này, cô làm điếm cả đời cũng không có nhiều lợi ích như vậy. Còn dám ra tay với Tinh Vân của tôi. Tôi sẽ cho cô chết thật khó coi.”
Đúng lúc đó tiếng cửa phòng vang lên, Lâm Thanh đưa bác sĩ bước vào. Đoàn Nam Phong bỏ tay ra khỏi Tracy. Cô tay bất ngờ có được hơi thở, liền thốc tháo ho khan.
“Mang con đàn bà này sang phòng của hắn.” Đoàn Nam Phong lạnh lùng ra lệnh.
Tracy nhìn Lâm Thanh đnag tiến lại gần mình liền liên tục lắc đầu, giẫy giụa kêu không muốn. Lâm Thanh quắc mắt nhìn cô ta rồi lạnh giọng nói: “Lúc đầu là do cô đề nghị đến với ông ta, việc chưa thành lại muốn lật lộng hả? Cô nghĩ chúng tôi là loại ăn chay lớn lên à. Muốn lên giường với ông ta hay muốn bị quăng vào chuồng chó săn của Đoàn gia? ”
Nghe đến đây Tracy sợ mất mật, liền lòm còm ngồi dậy đi vào phòng thay quần áo rồi đi theo Lâm Thanh.