Hoàng đưa Tinh Vân vào phòng hoàng gia của khách sạn Heaven (Thiên đường). Sau hai tiếng gõ cửa, một người đàn da trắng cao to, đeo kính đen, mặc trang phục chỉnh tề bước ra. Hoàng nói ra tên và lý do đến tìm thì người đàn ông trả lời: “Ông chủ tôi đang đợi các người.” Anh ta đứng snag một bên nhường đường cho Hoàng và Tinh Vân bước vào. Vừa đến cửa phòng, Tinh Vân đã thấy một hàng những người vệ sĩ ăn mặc giống người đàn ông lúc nãy đứng dàn thành hai hàng để khoảng giữa cho cô và Hoàng bước vào. Căn phòng cực kỳ rộng, đi một đoạn mới đến một cánh cửa, gõ cửa hai cái, một người phụ nữ da trắng, tóc vàng, xinh đẹp quyến rũ mặc trang phục công sở vàng nhạt bó sát người bước ra mở cửa, lịch sự mời Hoàng và Tinh Vân vào. Sau đó lẳng lặng lui ra. Bước vào căn phòng làm việc rộng lớn, Tinh Vân nhìn thấy một người đàn ông còn khá trẻ ngồi phía sau bàn làm việc, mắt nhìn ra bức tường kính phía sau anh ta. Những tia nắng ban mai chiếu vào người anh ta khiến Tinh Vân không thể nhìn rõ ràng bộ dáng và khuôn mặt của anh ta.
Nhìn Hoàng cung kính nói chuyện với anh ta, Tinh Vân cũng biết khách hàng này của Hoàng là nhân vật không nhỏ.:“Ông chủ, cuối cùng tôi đã tìm được người biết tiếng Bồ Đào Nha và tiếng Pháp. Cô ấy là bạn học thời đại học với tôi ở Việt Nam. Hoàn toàn tin tưởng được.”
Người đàn ông phía sau bàn làm việc xoay ghế ngồi lại, nhìn nàng từ trên xuống dưới một lượt rồi nói: “Là người Việt Nam sao?”
Tinh Vân khẽ gật đầu nói: “Xin chào, hôm nay tôi sẽ là thông dịch viên cho ngài. Chúng ta bắt đầu công việc được chưa? Tôi không có nhiều thời gian.”
Người đàn ông cười lớn nói: “Trước giờ chưa từng có ai nói không có thời gian với tôi cả. Cô bé, cô cũng thú vị lắm.” Nói xong, người đàn ông ấn nút kéo rèm lại, vẫy tay cho Hoàng lui ra, cầm điều khiển ấn vài cái nút trên đó. Lúc này Tinh Vân mới thấy được khuôn mặt của hắn. Đó là một người đàn ông tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, mái tóc nâu, mắt đen, sóng mũi cao hơi nhọn, nước da hơi ngả màu bánh mật, nhìn tổng quát thì có nét Đông Á. Gương mặt cao ngạo lại có nét lạnh lùng, nhìn hắn nàng lại nhớ đến người đàn ông cao cao tại thượng kia. Cố ép bản thân không nghĩ đến hắn nữa, tập trung vào công việc. Ông chủ mới của nàng ra hiệu cho nàng đến ngồi cạnh hắn trên sofa. Một lúc sau, người phụ nữ tóc vàng xinh đẹp ra mở cửa cho nàng lúc nãy lại gõ cửa bước vào. Cô ta cầm một tập tài liệu dày đưa cho nàng, theo sau cô ta là một cô gái xinh đẹp khác cầm khai đựng trà và bánh vào để lên bàn. Cô ta cầm tách hồng trà vừa rót từ bình sứ tinh tế đưa cho “ông chủ”, rồi quay sang Tinh Vân đưa đến cho cô tách bên cạnh. Tinh Vân đón lấy, lịch sự nói cảm ơn và uống một ngụm, ăn một miếng bánh lót da. Sắc mặt Tinh Vân trông đỡ mệt mỏi hơn. “Ông chủ” ngồi kế bên nhếch môi cười, ra hiệu cho hai người phụ nữ lui ra, xem đồng hồ rồi nói: “Hai phút nữa.” Tinh Vân hiểu ý nhai thật nhanh và uống một ngụm trà, nhanh chóng giở tài liệu ra xem.
Bảy giờ năm mươi chín phút, Tinh Vân cầm tài liệu theo hắn vào một phòng bí mật. Phía trước cửa phòng có hai vệ sĩ “vai u thịt bắp” giữ giỏ xách của cô, hướng dẫn cô bước qua hệ thống an ninh ở cửa. Bước vào bên trong, Tinh Vân nhìn thấy màn hình lớn hiện ra hai kênh. Trên màn hình xuất hiện hai người đàn ông. Một người Brazil và một người Pháp. Cả hai người họ sắc mặt lạnh lùng, đằng đằng sát khí. Người đàn ông bên cạnh Tinh Vân cũng lạnh lùng không kém. Thậm chí Tinh Vân còn cảm nhận được hơi lạnh làm cô rùng mình. Nhưng sau khi nghe nội dung họ nói với nhau cô còn toát luôn cả mồ hôi. Cảm giác lạnh mà toát mồ hôi như vậy là lần đầu cô trải qua.
Tinh Vân chuyên tâm dịch, lướt qua hồ sơ giao dịch cũng cẩn thận truyền đạt cho bọn họ. Mỗi lời nói ra, tim Tinh Vân như nhảy lên nóc. Thì ra, bọn họ là tổ chức tội phạm quốc tế và người đàn ông này là người cung cấp vũ khí cho bọn họ. Người đàn ông người Brazil cung cấp sát thủ còn người đàn ông người Pháp là người tổ chức kế hoạch khủng bố lật đổ chính phủ của một quốc gia nào đó mà họ dùng mật mã để nói. Tinh Vân xanh mặt khi nghe họ bàn kế hoạch giết người, và tổng kết kết quả của lần trước. Bọn họ hợp tác đã không ít lần và số tiền thu được thật sự quá đáng kinh ngạc. Khi cuộc đối thoại kết thúc, Tinh Vân cùng hắn bước ra khỏi phòng họp bí mật, lấy lại giỏ xách và quay trở lại phòng làm việc của hắn. Tinh Vân thở phào, ngã lưng vào ghế dựa hít thở.
“Cô làm tốt lắm. Rất chuyên nghiệp.Rất thông thạo. Tôi rất hài lòng.” Ông chủ bên cạnh nàng ôn tồn nói.
Tinh Vân như bừng tỉnh, liền đứng dậy cầm túi xách nói: “Tôi sẽ tuyệt đối sẽ giữ bí mật ngày hôm nay. Xin ông yên tâm. Xin chào.”
Nói xong nàng vội rảo bước ra cửa.
“Đứng lại” Ông chủ lạnh giọng nói. Một ngữ điệu lạnh đến tận chân tóc khiến Tinh Vân dừng bước.
“Công việc của tôi vẫn chưa xong. Tôi còn cần sự giúp đỡ của cô.” Ông chủ của cô từ tốn nói.
Tinh Vân hít thở một hơi, bình ttĩnh quay người ại nói: “Xin lỗi, tôi chỉ nhận lời với anh Hoàng thông dịch buổi sáng ngày hôm nay thôi. Có vấn đề gì xin ngài liên hệ với anh ấy.”
Ông chủ trẻ tuổi của nàng nhếch môi cười: “Chuyện của hắn ta đã xong. Giao dịch của tôi và hắn cũng đã kết thúc. Tôi không cần hắn tìm thông dịch viên khác. Tôi thích làm việc cùng với tôi. Thù lao tùy cô ra giá.”