Tinh Vân nhìn Lâm Thiên Vũ như đang nghe chuyện khó tin. Nhưng cũng không nói gì. Lâm Thiên Vũ lại nói tiếp: “Nếu không vì sao Đoàn Nam Phong lại ngoại tình với cô. Cô nói xem vì sao cái gì tốt cũng đến tay hắn vậy?”
Tinh Vân thở dài, nhìn Lâm Thiên Vũ rồi nói: “Tôi và anh ấy là tình cờ gặp gỡ. Anh ấy không nỡ cự tuyệt tôi nên để tôi ở lại bên cạnh thôi. Anh ấy không phải là người vì sắc đẹp mà ngoại tình như anh nghĩ đâu.”
“Haha…” Lại một tràn cười lớn phát ra từ Lâm Thiên Vũ giống như nghe được chuyện buồn cười nhất thế giới. “Em gái nhỏ, em ngây thơ quá. Đoàn Nam Phong là ai? Hắn có thể vì tội nghiệp vì bất đắc dĩ mà để em bám theo hắn sao? Nếu hắn không muốn em ở bên cạnh thì em đã không có cơ hội xuất hiện trước mặt hắn rồi, còn ở đó khai chiến với tôi sao?”
Một lúc sau, Lâm Thiên Vũ lại thắc mắc hỏi: “Nhưng tôi không hiểu được em vì sao lại chạy đi làm thông dịch viên cho chỗ của tên Hoàng. Đoàn Nam Phong không cho em ăn cơm à?”
Tinh Vân hít một hơi rồi nói: “Gần sáng hôm nay, sau khi xảy ra một chuyện không vui, tôi đã tình cờ gặp anh Hoàng. Anh ấy năn nỉ tôi giúp anh ấy. Anh ấy không muốn bồi thường hợp đồng, không muốn bị vô tù. Dù sao anh ấy cũng là đàn anh lớp trên của tôi. Tôi không nỡ từ chối… Không ngờ xui xẻo gặp phải anh.”
Lâm Thiên Vũ nhếch môi: “Đoàn Nam Phong không bảo vệ em sao, để em một mình chạy loạn như vậy. Gặp tôi là may mắn của em rồi, em biết New York có bao nhiêu nguy hiểm không? Nếu biết em là người của Đoàn Nam Phong thì nguy hiểm của em càng lớn. Nhưng dẫu sao cũng phải cám ơn em. Tên Hoàng ấy có mất mát cũng chỉ một ít. Còn thiệt hại của tôi là không đếm nổi. Yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi em.”
Tinh Vân chuẩn bị đứng lên rời đi thì Lâm Thiên Vũ lại thắc mắc hỏi tiếp: “Em ở cạnh Đoàn Nam Phong, tiề có tình có thì còn có chuyện đề buồn sao? Nhìn em gương mặt cả đêm không ngủ, mệt mỏi và tiều tụy như vậy, chắc chuyện không nhỏ.”
“Cái tên này, nếu chỉ qua cuộc trò chuyện vừa rồi thì cô không sao ngờ được hắn là một tên tội phạm nguy hiểm. Tội phạm quốc tế dạo này cũng rất tò mò chuyện phụ nữ nhỉ? Tinh Vân nghĩ thầm, dùng vẻ mặt “không để tâm” nhìn hắn, không trả lời.
Lâm Thiên Vũ lại cười lớn, giọng nói giễu cợt nhìn về phía Tinh Vân đánh giá: “Đừng để tôi đoán trúng nhé, em đã nhìn thấy chuyện không nên nhìn của hắn đúng không?”
Tinh Vân không trả lời, chỉ khó nhọc hít thở. Lâm Thiên Vũ hiểu được thái độ của cô liền nói: “Em gái nhỏ, làm người đàn bà của Đoàn Nam Phong cần phải rộng lượng. Lòng dạ nhỏ nhen ghen tuông sẽ chỉ khiến hắn mau chán em thôi. Nếu em thấy gì thì cũng hãy quên đi, xem như không khí hít vào thở ra là được.”
Tinh Vân tức giận nhìn Lâm Thiên Vũ nói lại một tràn như tìm được nơi xả giận mà cô đã giữ từ đêm qua đến giờ: “Tại sao các anh, người nào người nấy cũng nói giống nhau vậy. Giống như tôi mới là người làm sai. Anh nói tôi phải rộng lượng sao? Tôi có tư cách để rộng lượng sao? Dù sao tôi cũng không phải là cái gì của anh ta. Tôi lấy tư cách gì để ghen tuông, lấy tư cách gì để ra vẻ khoan dung? Trong mắt đàn ông các người việc tổn thương phụ nữ chỉ là không khí hít vào thở ra là được hay sao?”
Lâm Thiên Vũ nhìn khóe mắt của Tinh Vân ửng đỏ, mặt cũng bừng bừng lửa giận trên làn da trắng mịn càng khiến người khác say lòng, thản nhiên đáp: “Em gái nhỏ, biểu hiện giận dữ của em nhìn rất là đáng yêu đó. Nếu em vì đàn bà của Đoàn Nam Phong mà tức giận thì em sẽ còn tức giận dài dài. Từ từ em sẽ quen với “khẩu vị” của hắn.”
“Có lẽ anh nói đúng, tôi vốn không hiểu gì anh ấy cả. Đúng hơn là một chút tư cách ở cạnh anh ấy cũng không có.” Tinh Vân buồn bã nói rồi từng bước đi ra cửa rời khỏi văn phòng của Lâm Thiên Vũ.
“Em gái nhỏ, em đi đâu đó?” Lâm Thin Vũ hỏi vọng theo bóng lưng Tinh Vân rời đi.
Tinh Vân lười quay đầu, chỉ nói lớn một hai tiếng: “Đi ngủ”, vẫn không dừng động tác bước đi.
Người đàn ông nhìn theo bóng lưng cô bất giác khóe miệng kéo lên một nụ cười tươi sáng.
Tinh Vân bước đến căn phòng ở tầng mười hai theo số ghi trên thẻ khóa. Trước cửa phòng đã có bốn nhân viên đứng đợi. Họ mở cửa phòng, hướng dẫn mọi thứ cho cô. Căn phòng có một phòng khách một mặt là bức tường kính dày, có một cái bếp nhỏ, một phòng tắm lớn và một phòng ngủ thoáng đãng với ban công nhỏ nhìn ra vườn hoa. Nhân viên lịch sự nói: “Chúng tôi theo lời căn dặn của Lâm Tổng tài đã chuẩn bị trang phục và vật dụng cá nhân cho Hoàng tiểu thư. Tât cả đã được sắp xếp trong tủ quần áo ở phòng ngủ.Mỗi ngày sẽ có nhân viên vào quét dọn. Còn đây là thực đơn, xin cô chọn món. Ba mươi phút sau chúng tôi sẽ mang lên phòng cho cô.”
Tinh Vân gật đầu, cầm lấy thực đơn chọn món ăn. Sau đó quay vào phòng ngủ đi tắm. Đến khi quay ra thức ăn đã sẵn sàng. Cô ăn no rồi leo lên giường ngủ một giấc thật thoải mái. Cô phải ăn ngon ngủ ngon thì mới tốt cho em bé. Những chuyện khác so với cục cưng nhỏ trong bụng cô đều không là gì cả. Tinh Vân nằm trên giường, lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được. Cô phát hiện thiếu người đàn ông đó, cô cảm thấy rất trống vắng. Không biết từ khi nào ôm hắn ngủ đã trở thành thói quen của cô. Thói quen này thật đáng sợ vì cô biết một lúc nào đó cô sẽ phải ngủ một mình. Bởi vì hắn sẽ có người khác ngủ cùng, một người không phải là cô. Mải miết với những suy nghỉ miên man thì thiết bị liên lạc trên tay vang lên khiến cô giật mình. Nhìn vào màn hình thiết bị trên tay, cô loay hoay một lúc thì cũng ấn được phím trả lời. Đầu dây bên kia một giọng nói phát ra: “Tinh Vân, em ngủ chưa?”