Tinh Vân lê từng bước nặng nề về phòng, mở cửa ban công ngồi tựa vào ghế nhìn ra biển. Những tia nắng của ngày mới bắt đầu vươn lên, mặt trời cũng từ từ nhô cao. Đêm qua thực sự là một đêm kinh hoàng với cô. Lần đầu tiên trong đời đối mặt với làn mưa đạn như vậy, lúc đó điều cô mong mỏi nhất đó là màn đêm tịch mịch qua nhanh để có thể nhìn thấy ánh dương rực rỡ của ngày mới. Nhưng ánh dương này sao vẫn không xua hết nỗi giá lạnh trong lòng cô. “Thì ra tất cả đều là giả, ngọt ngào giả, cưng chiều giả, tình cảm cũng giả. Chỉ có lợi ích mới là thực. Không thể trách anh ấy, chỉ có thể trách mình quá vội vàng, trách mình sống trong mộng quá lâu.” Tinh Vân đang vẩn vơ suy nghĩ thì một bàn tay quen thuộc đặt vào vai cô. Tinh Vân vẫn ngồi bất động như tượng.
Người đàn ông ngồi xuống bên cạnh cô, vòng tay ôm cô từ phía sau, cằm đặt lên vai cô, nhẹ giọng nói: “Anh đã từng đọc ở đâu đó rằng nếu có thể ngắm mặt trời mọc trên biển với người mình yêu thì sẽ có thể sống bên cạnh người đó suốt đời.”
Im lặng một lúc lâu đến khi mặt trời nhô hẳn lên mặt biển, chiếu rọi những tia nắng ấm áp vào ban công của con thuyền, Tinh Vân mới chậm rãi lên tiếng: “Với điều kiện một trong hai người còn nhìn thấy mặt trời.”
Đoàn Nam Phong sửng sốt nhìn Tinh Vân: “Ý em là gì?”
Tinh Vân không nói, đứng dậy bước đến gần ban công, ngẩng mặt cho gió thổi vào mặt xua đi những muộn phiền của cô. Đoàn Nam Phong lo Tinh Vân sẽ nhảy xuống biển, liền tiến đến giữ chặt cô vào lòng nói: “Tinh Vân, đừng ngốc như vậy… anh không đáng để em làm vậy.”
Tinh Vân không vòng tay ôm Nam Phong, cũng không khóc, chỉ nhẹ giọng nói: “Đoàn tổng tài, cám ơn anh đã luôn xuất hiện vào những lúc tôi tuyệt vọng nhất. Cám ơn anh đã giúp mẹ tôi tìm bác sĩ giỏi, cám ơn anh đã quan tâm đến tôi, chăm sóc tôi, không bao giờ miễn cưỡng tôi làm bất kỳ việc gì tôi không thích. Tôi biết anh đã tận lực. Tôi… không trách anh. Tôi cam tâm tình nguyện yêu anh, tôi không hối hận. Sinh xong đứa bé cho anh, tôi sẽ đi.”
Đoàn Nam Phong giữ vai Tinh Vân, nhìn vào đôi mắt ửng hồng của cô, giọng nói cũng lạc đi: “Em không cần đi đâu cả, biệt thự Nam Uyển sẽ mãi là nhà của em, em cứ ở lại đó. Anh sẽ đón mẹ em đến sống cùng em. Anh…”
Tinh Vân lắc đầu, cắt lời Đoàn Nam Phong: “Biệt thự Nam Uyển là nơi anh dùng để dệt mộng với vợ anh. Sao tôi có thể chiếm lấy phần hạnh phúc của người khác như vậy. Đoàn tổng tài, xin hãy toại nguyện cho tôi hoàn thành công việc với Lâm Thiên Vũ. Sau đó tôi sẽ ngoan ngoãn quay về sinh con cho anh, có được không?”
Đoàn Nam Phong vội lắc đầu: “Tinh Vân, anh biết bây giờ tâm trạng của em không tốt. Anh cũng biết em cho là anh rất ích kỷ nhưng em đừng tiếp tục công việc này nữa. Sắp tới Lâm Thiên Vũ sẽ có một giao dịch vô cùng nguy hiểm, hắn không chắc chắn được mạng sống của mình làm sao có thể bảo vệ cho em? Nói thế nào anh cũng không để em đi vào chỗ chết.”
Tinh Vân cười vô hồn: “Là vì đứa bé phải không?”
Đoàn Nam Phong nghe xong liền sựng lại. Anh có thực vì đứa bé mới quan tâm an nguy của Tinh Vân hay không? Không, không phải, anh là vì sợ mất Tinh Vân. Từng tế bào trong người anh kêu gào như thế nhưng một lời cũng không thể nói ra. Chỉ có thể mấp mấy môi.
Tinh Vân nói chuyện rất khẽ, cũng rất nhẹ, điềm nhiên nhưng chua xót: “Yên tâm, tôi sẽ bảo vệ tốt bản thân mình. Giao dịch tôi ký với Lâm Thiên Vũ tôi sẽ hoàn thành, giao dịch tôi ký với anh tôi cũng sẽ hoàn thành. Tôi sẽ không để kế hoạch của anh vì tôi mà bị phá hỏng.”
Một khắc này tim Đoàn Nam Phong thắt lại, anh kéo Tinh Vân ôm chặt vào lòng, nhắm mắt lại như sợ rằng đây là cái ôm cuối cùng. Tinh Vân nhanh chóng đẩy anh ra, lui người về phía sau, quay lưng đi vào phòng thu dọn đồ đạc vào balô và bước ra cửa.
Bước lên boong của chiến hạm rộng lớn, Tinh Vân đeo kính mát vào, mỉm cười xinh đẹp tiến về phía Lâm Thiên Vũ đang chờ ở cửa chuyên cơ.
“Đã nghĩ thông rồi sao, muốn cùng tôi tiếp tục giao dịch à?” Lâm Thiên Vũ nhoẻn miệng cười nhìn Tinh Vân.
Tinh Vân tiến về phía cầu thang, vừa bước chân lên chuyên cơ vừa nói: “Việc tôi đã hứa thì sẽ hoàn thành đến cùng. Anh cho tôi nhiều lợi ích như vậy, tôi phải dốc sức làm việc cho anh mới phải.”
Lâm Thiên Vũ đỡ lấy eo Tinh Vân, trong mắt ngập ý tán thưởng: “Giỏi lắm! Mới đó đã lấy lại tinh thần nhanh như vậy. Đúng là một người đồng hành tốt. Xem ra tôi không nhìn nhầm người.”
Khi cửa chuyên cơ đóng lại, Tinh Vân đã ngồi yên vị trong khoang máy bay, mắt nhìn ra cửa sổ, cô nhìn thấy Đoàn Nam Phong đang đứng ở nơi cao nhất trên chiến hạm nhìn về phía cô. Cặp kính đen che khuất biểu cảm trong đôi mắt anh. Tinh Vân kéo cửa kính chuyên cơ lại, quay mặt vào trong tựa đầu vào gối nhắm mắt lại, tự nhủ: “Đã qua rồi, chỉ là giấc mộng thôi.”