" Nếu em không biết đi đâu, hãy đến đây. Bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh em.”
“Thiên Vũ, cảm ơn anh.” Tinh Vân xúc động nói.
Lâm Thiên Vũ lấy tay xoa đầu cô: “Chúng ta từng vào sinh ra tử cùng nhau, mấy lời khách sáo không cần nói. Anh hy vọng có thể tiếp tục cùng em hợp tác.”
“Nhất định.” Tinh Vân vừa nói vừa cởi đồng hồ đeo tay liên lạc đưa trả lại cho Lâm Thiên Vũ, không quên kèm theo khẩu súng mà anh đưa cho cô lúc rời khỏi Cenote.
Lâm Thiên Vũ liền chặn lại động tác của cô và nói: “Em cứ giữ lấy thiết bị và khẩu súng này, lúc khẩn cấp còn dùng tới.”
Tinh Vân gật đầu, Lâm Thiên Vũ lại nói thêm: “Tiền lương của em anh đã cho người gửi vào tài khoản, ba tuần làm việc và tiền con cá.”
Tinh Vân tròn mắt tưởng mình nghe nhầm hỏi lại: “Con cá giá năm mươi nghìn đô sao? Anh không đùa chứ?”
Lâm Thiên Vũ gật đầu nói: “Đã nói thì phải làm. Con cá ngon nhất mà anh từng ăn, năm mươi nghìn đô vẫn còn rẻ. Không cho phép em từ chối.”
Tinh Vân cảm thán nói: “Anh thực sự rất giàu có.”
Lâm Thiên Vũ cười lớn nói: “Chưa từng có ai nói như vậy với anh.Em đúng là thú vị.”
Giữa lúc hai người đang vai vẻ nói chuyện thì từ phía xa hơi lạnh tỏa ra. Có người không thể chờ thêm được nên phải đích thân xuống bắt người. Một đường thẳng tiến về phía Tinh Vân, hắn hậm hực kéo tay nàng về phía mình không để nàng đứng gần Lâm Thiên Vũ. Lần đầu tiên trong đời hắn ăn nhiều dấm chua đến vậy, đắng đến tận cổ chua đến tận lòng.
Lâm Thiên Vũ thấy vậy cũng không chịu kém cạnh, đưa tay bắt lấy tay Tinh Vân, rất nhanh kéo cô trở lại, đặt một nụ hôn lên mặt cô.
“Cậu…” Đoàn Nam Phong điên tiết kêu lên, sau đó vác Tinh Vân lên vai đi thẳng về phía máy bay.
Lâm Thiên Vũ nói với theo: “Tinh Vân, đừng quên những gì anh nói.”
“Nhớ rồi” Tinh Vân lớn tiếng nói vọng lại.
Người nào đó vừa lên máy bay đã bắt đầu lải nhải: “Không phải phụ nữ Á Đông không có thói quen ôm xã giao, hôn tạm biệt hay sao?
Im lặng.
“Em đang mang thai con tôi mà cứ ôm ấp đàn ông khác là sao?”
Im lặng.
“Nếu em không muốn về Los Angeles thì cứ ở lại New York, đâu cần phải chia tay bịn rịn như vậy.”
Im lặng.
“Em không nói gì là đang nghĩ đến người đàn ông khác sao?”
Im lặng.
Người nào đó đã bắt đầu nổi giận, quay sang định cắn nàng. Nhưng khi hắn quay sang thì thấy nàng đang tựa vào ghế ngủ. Gương mặt trắng noãn xinh đẹp, hai má phớt hồng, hàng mi dài như hai chiếc quạt nhỏ xinh xắn. Đôi môi chốc chốc lại chu ra khiến người nào đó không kiềm chế được mà áp môi vào hôn. Người phụ nữ này, hắn đã không thể nào rời xa được.
Đoàn Nam Phong bế nàng vào phòng nghỉ trên máy bay, nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Tinh Vân vẫn không tỉnh giấc, có lẽ nàng quá mệt mỏi.
Khi máy bay hạ cánh xuống sân bay của Nam Uyển, Đoàn Nam Phong vì không muốn đánh thức nàng cho nên đã đích thân bế nàng vào phòng ngủ trước bao nhiêu cặp mắt kinh ngạc của người giúp việc và cận vệ bao gồm cả Lâm Thanh và Trần Khải Nam.
“Ngài ấy là lần đầu tiên chu đáo chăm sóc một người như vậy. Thật khiến tôi mở rộng tầm mắt. Thì ra khi yêu người ta còn có thể làm đến như vậy. Không quan tâm thân phận địa vị hay cái nhìn của ai cả.” Trần Khải Nam cảm thán với Lâm Thanh.
“So với thiếu phu nhân chỉ có hơn chứ không kém.” Lâm Thanh cười nói.
“Thích một người là theo đuổi, tặng quà, bảo đảm vật chất đầy đủ nhưng yêu một người là dùng toàn bộ thời gian,tâm trí của mình lo lắng chăm sóc cho người đó. Cậu có bao giờ nhìn thấy ngài ấy dành thời gian cho thiếu phu nhân không? Có chuyện gì về cô ta mà không phải chúng ta đi lo liệu? Còn với cô Tinh Vân thì khác, có chuyện gì mà ngài ấy không tự làm? Từ việc chờ mẹ của cô ấy phẫu thuật đến chọn viện điều dưỡng, rồi đích thân đi mua ô mai cho cô ấy. Chưa kể còn đích thân dính vào rắc rối trong việc của Lâm thiếu nữa. Nếu nói ngài ấy không phải là yêu sâu đậm thì không biết gọi là gì.”