Theo chân bà Maria bước vào bên trong nhà, Tinh Vân không khỏi kêu lên: “Rộng quá!”
“Phòng khách thực sự rất được” Đoàn Nam Phong lên tiếng.
Tổng thể căn biệt thự được thiết kế theo kiến trúc Bắc Âu đơn giản hiện đại khoáng đãng. Phòng ngủ chính hai phần ba diện tích tầng một, bên trong chia ra nhiều phòng nhỏ.
“Phòng ngủ chính rất tốt, đây sẽ là phòng làm việc của chúng ta, còn phòng này dùng để ngủ, phòng thông với phòng ngủ sẽ là phòng em bé. Tinh Vân, em thấy thế nào?”
Tinh Vân khẽ gật đầu, mỉm cười nhìn ra con suối nhỏ phía ngoài cửa sổ phòng ngủ, suy nghĩ: “Cô sẽ sống ở đây với hắn sao? Hắn là nghiêm túc sao? Căn nhà này sẽ là tổ ấm của họ sao?” Một cảm giác không chân thật nhưng có gì đó ấm áp lan vào đáy lòng.
Bất ngờ Đoàn Nam Phong đặt tay lên vai cô, để lưng cô tựa vào ngực nhẹ nhàng lên tiếng: “Không gian ở đây không tệ, không khí và môi trường cũng rất tốt. Thích hợp cho người già và trẻ nhỏ. Sau khi mẹ em kết thúc chương trình ở viện điều dưỡng, chúng ta sẽ đón bà về ở cùng. Như vậy cũng thuận tiện cho việc chúng ta chăm sóc bà.”
Tinh Vân hai mắt rưng rưng nhìn Đoàn Nam Phong: “Anh…là nói thật sao?”
Hôn nhẹ lên má nàng: “Là thật.”
Tinh Vân vui sướng, mừng rỡ cười như một đứa trẻ, nhảy lên ôm lấy cổ Đoàn Nam Phong nói: “Cám ơn anh, thực sự cám ơn anh.”
Đoàn Nam Phong trong lòng vui vẻ không kém nàng. Không biết từ khi nào hắn mới lại có cảm giác trong lòng vui vẻ đến thế. Có lẽ với hắn thì nụ cười của nàng chính là niềm vui của hắn.
“Bé con, nếu sớm biết chuyện này khiến em vui vẻ như vậy thì anh đã sớm đón mẹ em về ở cùng chúng ta.”
Tinh Vân cảm động nói: “Anh thật tốt. Vì sao anh lại tốt với tôi như vậy?”
“Vì muốn em được vui vẻ.” Đoàn Nam Phong yêu thương nhìn nàng.
Trong mắt bà Maria và những nhân viên khác thì hình ảnh này thực sự “đốn tim” họ. Báo chí vẫn viết Đoàn tổng tài nổi tiếng đào hoa, phong lưu thành tính nhưng chỉ chung tình với mĩ nhân Lưu Uyển Linh. Nhưng xem ra cảnh tượng hôm nay đã khiến những người có mặt phải thay đổi suy nghĩ.
Sau khi xem xong một lượt khu biệt thự, bà Maria tươi cười nói: “Xin hỏi hai vị có quyết định luôn hay suy nghĩ thêm?”
“Chúng tôi quyết định mua nó.” Đoàn Nam Phong nói dứt khoát
“Chúng tôi sẽ nhanh chóng làm thủ tục mua bán gửi đến công ty cho ngài.” Bà Maria vui vẻ nói.
“Chúng tôi muốn càng nhanh càng tốt, chậm nhất là hai tuần.” Đoàn Nam Phong ôn tồn nói.
“Xin ngài cứ yên tâm.”
“Còn nữa, khu biệt thự này tên gì?” Đoàn Nam Phong hỏi
“Khu biệt thự này vừa được xây dựng nên vẫn chưa có tên. Chúng tôi vẫn gọi là biệt thự Ngô đồng vì lối vào có hàng cây ngô đồng hơn năm mươi tuổi.” Bà Maria từ tốn trả lời.
Đoàn Nam Phong mỉm cười, nhìn Tinh Vân rồi quay sang bà Maria nói: “Biệt thự Ngô đồng, cái tên nghe rất hay nhưng tôi muốn tên chính thức của nó từ nay sẽ là Nebula.”
Tinh Vân tròn mắt nhìn hắn, hắn lấy tên nàng để đặt cho biệt thự sao? Là vì nàng để ý cái tên Nam Uyển nên hắn mới mua căn biệt thự khác mang tên nàng sao? Người đàn ông này bao dung cho cả tính ích kỷ đàn bà của nàng sao?
“Còn nữa, nói với James, tổng tài của các vị để luôn mảnh đất bên cạnh cho tôi xây sân bay cá nhân. Giá cả tùy ông ta định.” Đoàn Nam Phong vừa nói vừa chỉ tay về phía mảnh đất bên cạnh khu biệt thự.
“Đoàn Tổng tài làm việc thật thoải mái. Vâng, tôi sẽ nói lại với ông chủ của chúng tôi.” Bà Maria khéo léo đáp.