Một lúc sau, hắn gầm lên một tiếng, thoải mái rút ra khỏi người nàng. Cảm giác ấm nóng quen thuộc lan tỏa bên trong nàng lại trở lại. Những tưởng lần chia tay trước đã là kết thúc. Không ngờ hắn lại lần nữa đưa nàng vào lưới tình.
Đoàn Nam Phong nằm phịch xuống giường, thở ra một hơi thỏa mãn. Hắn kéo nàng vào lòng, yêu thương vuốt ve sống lưng nàng: “Bé con, em có thỏa mãn không?”
Tinh Vân hai má đỏ hồng, khẽ gật đầu. Cúi đầu nhìn thấy nàng đang mắc cỡ, Đoàn Nam Phong cười nói: “Vì mang thai nên cơ thể em thật nhạy cảm, hay đỏ mặt. Trước khi em mang thai, em không ngại ngùng nhiều với anh. Còn…”
Tinh Vân đang nghe, lại thấy hắn dừng nên thắc mắc hỏi lại: “Còn gì nữa?”
Người nào đó đặt bẫy nàng thành công liền cúi xuống cười nói vào tai nàng: “Còn rất nồng nhiệt.”
Tinh Vân lấy tay đấm vào khuôn ngực rắn chắc của hắn. Người nào đó không biết đau còn cười sang sảng vang khắp phòng.
Chợp lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng, đặt lên môi hôn: “Tinh Vân, anh lại muốn em nữa rồi. Làm sao đây?”
Tinh Vân đang nằm cũng ngốc đầu dậy, nhìn hắn bằng ánh mắt không thể tin được: “Anh vừa mới xong mà. Không được…không được đâu…tôi…không muốn nữa. Tôi muốn ngủ.”
Đoàn Nam Phong nhổm người dậy, chống tay trên người nàng, cạ mũi vào mũi nàng: “Là do em không ngoan, để anh nhịn quá lâu.”
Tinh Vân bày ra bộ mặt vô tội, lắc đầu. Đoàn Nam Phong lại nhếch môi cười trêu chọc nàng: “Nếu em không mang thai, đêm nay anh sẽ không để em ngủ. Nhưng vì con, mỗi ngày chúng ta chỉ một lần.”
“Hả? Ngày nào cũng làm sao?”
“Em chê ít?”
“Không, không phải.”
“Quyết định vậy đi.” Đoàn Nam Phong đáp nhanh.
Tinh Vân ngẩng người ra một lúc lại ngơ ngơ giống như là mình vừa bị lừa gì đó. Đoàn Nam Phong nhìn gương mặt ngốc nghếch của nàng buồn cười nhưng không trêu nàng nữa. Hắn trầm giọng ôn tồn nói: “Ngủ đi, ngày mai em còn đến tiếp nhận công ty. Cuối tuần chúng ta đi mua sắm ít vật dụng cho nhà mới.”
Nghĩ ngợi một lúc Tinh Vân mới dám mở miệng hỏi: “Hay là chúng ta đừng thuê giúp việc nữa được không?”
Đoàn Nam Phong ngẩng người nhìn nàng, trong từ điển của hắn không có khái niệm nhà không có giúp việc, tuy nhiên hắn vẫn kiên nhẫn giải thích cho nàng hiểu: “Biệt thự Nebula rất rộng, chỉ riêng lối vào đã hai cây số, sân sau còn có vườn, có suối. Nếu không có người giúp trông coi, chúng ta cũng không làm xuể. Đó là chưa kể sắp tới con chào đời, rồi mẹ em cũng cần người chăm sóc.”
“Nhưng diện tích đất sử dụng hơi nhỏ, chúng ta nuôi nhiều người như vậy sẽ không hay lắm.” Tinh Vân nói thêm.
“Anh hiểu, vậy chúng ta sẽ giảm bớt người giúp việc.”
“Còn nữa, tôi muốn tự tay trang trí phòng của con.”
“Được, anh và em sẽ cùng nhau làm việc đó.”
“Tôi muốn bà Maya tiếp tục làm quản gia cho chúng ta.”
“Được.”
“Tôi còn muốn trồng thêm hoa hồng, hoa cúc, rau cải rồi nuôi thêm cá nữa.
“Được.”
“Phòng ngủ sơn màu vàng nhạt, rèm màu xanh lam.”
“Được.”
…
Cứ như vậy tiếng nói tiếng cười cứ vang lên không ngừng trong phòng ngủ rộng lớn.
Tại một nơi khác của thành phố Los Angeles.
Trong chung cư sang trọng tầng hai mươi của chung cư cao chọc trời, một người phụ nữ xinh đẹp đang mang thai chừng năm sáu tháng liên tục bấm điện thoại gọi cho một số điện thoại nhưng vẫn là không liên lạc được. Bực tức ném điện thoại đi xa, nàng ôm mặt khóc nức nở nhớ lại bốn tháng trước.
“Uyển Linh, đứa trẻ này không thể sinh ra. Chúng ta là anh em cùng mẹ khác cha. Đứa bé sinh ra sẽ bị dị tật.” Lưu Trọng Thiên gắt gao nói.
Lưu Uyển Linh nước mắt đầy mặt cắn răng nói từng tiếng: “Anh đã biết như vậy tại sao còn cứ muốn em?”
“Uyển Linh… chúng ta yêu nhau, anh muốn em là chuyện rất bình thường. Em không muốn anh sao? Nhưng em quên uống thuốc để xảy ra chuyện thì chúng ta phải giải quyết vấn đề chứ không thể dở tính trẻ con ra được.”
“Không muốn, em không muốn. Em muốn sinh con cho anh. Em muốn chúng ta sống cùng nhau suốt đời. Anh hai, em thực rất yêu anh.” Lưu Uyển Linh nói trong nước mắt.
Lưu Trọng Thiên ôm cô vào lòng, dỗ ngọt: “Em gái nhỏ của anh, anh cũng rất yêu em. Không chỉ yêu mà còn thương em. Nhưng chúng ta không thể nào sống với nhau công khai được. Em đã có chồng, sắp tới anh cũng phải có vợ. Chúng ta chỉ có thể lén lút quan hệ. Tuyệt đối không thể lộ ra mối quan hệ này. Thiên hạ sẽ phỉ báng chúng ta.”
“Anh hai, đứa bé là con anh, anh nỡ bắt em bỏ sao?”
“Chúng ta chọn đi con đường này thì phải chịu hy sinh. Ngoan, đứa bé còn rất nhỏ, sẽ không khó giải quyết, anh hai sẽ luôn ở cạnh chăm sóc em. Tuyệt đối không để em một mình.”
Khoa phụ sản, bệnh viện Los Angeles,
“Cô đã sẵn sàng chưa?” Vị bác sĩ nữ trung niên nâng cặp kính, điềm giọng nói.
Lưu Uyển Linh gật đầu. Hai chân đặt lên hai bên thành ghế bị bác sĩ dùng dây cố định. Tiếng leng keng của dụng cụ va vào nhau, bóng đèn mở to. Trước khi tiến hành, bác sĩ cho cô xem lại hình ảnh em bé trong bụng. Nhìn thấy sinh linh bé nhỏ dù chỉ là một đốm tròn đang chuyển động cũng khiến cô thấy thương yêu.
Nặng nề bước ra khỏi phòng phẫu thuật, Lưu Uyển Linh nhìn thấy Lưu Trọng Thiên đang thấp thỏm ngồi chờ. Nhìn thấy Uyển Linh, anh thở phào nhẹ nhõm, nhanh tiến về phía cô hỏi: “Em…”
Nhưng chưa kịp nói gì thì cô đã chặn lại: “Anh hai, em xin lỗi, em không thể làm vậy. Em muốn sinh đứa bé ra.”
Sắc mặt Lưu Trọng Thiên tái ngắt, tát Lưu Uyển Linh một cái, hét lớn: “Bao giờ thì cô mới thôi giở thói tiểu thư, ngông cuồng làm theo ý mình hả?”
Bất ngờ bị tát mạnh, Lưu Uyển Linh xiêu vẹo loạng choạng té xuống sàn. Bàn tay bé nhỏ đặt lên vết tát trên mặt vẫn đang nóng. Ngẩng mặt nhìn Lưu Trọng Thiên quay lưng bỏ đi. Từ hôm đó cô không cách nào liên lạc được với anh. Cô cũng không dám về nhà gặp cha mẹ. Càng không dám bước ra đường vì sợ gặp phải người của Đoàn Thị hoặc báo chí. Cho nên chỉ dám trốn ở nơi này chờ Lưu Trọng Thiên quay lại. Nhưng suốt mấy tháng vẫn không thấy hắn quay lại.
Lưu Uyển Linh mỗi ngày sống trong đau khổ và hối hận. Ngay từ đầu cô đã sai rồi, sai thật rồi. “Đoàn Nam Phong, anh yêu em như vậy, em lại phụ anh. Em sai rồi, em thực sự đã sai rồi. Anh có tha lỗi cho em hay không?"