Đừng để mầm móng của anh ta trong người ư?Đoàn Nam Phong khó chịu tự hỏi. Đáng ghét. Sao nghe cô ấy uống thuốc tránh thai đầu óc mình lại khó chịu như vậy. Chuyện đêm đó biết là tai nạn nhưng sao mãi vẫn không quên được, lại thấy vui khi cô ấy nói là thụ động đón nhận, vậy có nghĩa là cô ấy cũng có chút nào đó thích thú với chuyện đó. Nghĩ đến đây, Đoàn Nam Phong lại thấy dễ chịu.
Sáng hôm đó, sau khi Tinh Vân rời đi. Trần Khải Nam đã đến báo cáo tình hình đêm đó cho hắn biết. Tất cả là do ả Lý Thanh Thủy kia giở trò. Dám giả làm người bưng rượu đến cho hắn, rồi còn đăng nhập vào hệ thống của khách sạn để mở khóa phòng hắn. Nhắm mắt lại nhớ đến những lời hôm nay Trần Khải Nam báo cáo hắn nhếch môi cười: Hoàng Tinh Vân năm nay hai mươi mốt tuổi, mồ côi cha từ khi còn trong bụng, sống với mẹ. Cô ấy vừa tốt nghiệp Đại học Quốc Gia khoa quản trị khách sạn và du lịch. Thông thạo ba thứ tiếng Anh, Pháp và Bồ Đào Nha. Liên tục bốn năm giành giải sinh viên tài năng và thanh lịch. Sau khi tốt nghiệp đã nhận được lời mời vào vị trí giám đốc quản lý sự kiện và hội nghị của một khách sạn năm sao ở thành phố Hồ Chí Minh. Nhưng không hiểu sao cô ấy lại về đảo này làm giám đốc sự kiện của khu nghỉ dưỡng này. Có thể cô ấy không muốn rời bỏ quê hương.
Đoàn Nam Phong hỏi lại: Cô ấy đã có bạn trai chưa?
Bất ngờ trước câu hỏi mang tính cá nhân này, Tràn Khải Nam không biết trả lời như thế nào: Chuyện này...thuộc hạ vẫn chưa điều tra. Nhưng nghe bạn học nói là có rất nhiều người theo đuổi, nhưng Tinh Vân chỉ một lòng lo học hành và chăm sóc cho mẹ.
Đoàn Nam Phong gật đầu, Trần Khải Nam lại nói tiếp: Thiếu gia, dự án phòng tân hôn của cậu là dự án sự kiên quan trọng đầu tiên của cô Tinh Vân, cho nên vì tránh sơ xuất, trước khi cậu vào phòng cô ấy đã đi kiểm tra một lần nữa. Thuộc hạ đã tra ra, phía ban công cậu nói có một cái lỗ rò rỉ nước. Có lẽ cô Tinh Vân muốn leo lên bịt cái lỗ lại.
Đoàn Nam Phong liếc mắt nhìn Trần Khải Nam: Bịt một cái lỗ có thể lâu đến vậy sao? Anh chưa từng nghĩ cô ta thông đồng với Lý Thanh Thủy à?
Trần Khải Nam lắc đầu: Không có khả năng này, bởi vì Lý Thanh Thủy chỉ mới quay về Việt Nam từ Singapore, cô ta bước vào khu nghỉ dưỡng chỉ trước khi chúng ta đến khoảng nửa tiếng. Căn bản chưa thể có cơ hội tiếp xúc với cô Tinh Vân. Cho nên, khả năng bọn họ thông đồng là không thể xảy ra.
Trần Khải Nam nói tiếp: Hơn nữa, thuộc hạ còn phát hiện, phía dưới mái che ở ban công có một cái tổ chim được bọc bằng vớ da của phụ nữ. Thuộc hạ đã thử đi tra qua, đêm trước khi chúng ta đến, có một trận mưa lớn. Có thể lũ chi đã trốn dưới mái che của khu nghĩ dưỡng. Thuộc hạ cho rằng cái tổ chim đó là do cô Tinh Vân làm để cho chim mẹ và bốn con chim non ở. Vì thời gian gấp rút nên cô Tinh Vân không thể di chuyển toàn bộ bọn chúng đi nơi khác nên đã làm một cái tổ bằng cành cây lấy được xung quanh và quấn vớ da bên ngoài để lũ chim non không bị thương. Sau đó còn cẩn thận cất kỹ phía dưới mái nhà cho nên nếu thiếu gia và thiếu phu nhân có đến ở cũng không thể dễ phát hiện ra.
Nói rồi Trần Khải Nam đưa cho Đoàn Nam Phong xem bức hình tổ chim được chụp bằng điện thoại. Đoàn Nam Phong nhìn chăm chú bức hình, khóe miệng lóe lên một nụ cười. Cuối cùng hắn đã biết vì sao tối đó nàng không mặc vớ da, cứ cư nhiên đưa cặp chân trần ra trước mắt hắn. Nghĩ đến cảnh tượng đó, lòng hắn có cảm giác rất thưởng thức, rất tận hưởng. Có lẽ bản thân Tinh Vân cũng không biết nàng ấy lại đẹp mê hồn như vậy, càng không biết đã vô tình ở vào tư thế quyến rũ Đoàn Nam Phong.
Một lúc sau, Đoàn Nam Phong thốt ra: Đúng là cô gái ngốc!
Sau đó Trần Khải Nam nói tiếp: Đây là đoạn băng ghi hình Lý Thanh Thủy đêm đó dốc sức mở cửa phòng của cậu. Nhưng vì ổ khóa phòng vệ của chúng ta nên cô ấy đành bỏ cuộc. Nếu cô ta thông đồng với cô Tinh Vân thì đã không cần tức tối vì không vào được phòng của cậu. Nói rồi Trần Khải Nam đưa điện thoại có đoạn băng ghi hình cho Đoàn Nam Phong xem. Đoàn Nam Phong phẩy tay, mắt cũng không liếc nhìn. Chỉ buông ra một câu: Người đàn bà thủ đoạn, dám đặt bẫy ta. Đi xử lý cô ta đi.
Tinh Vân bước đến bên cạnh Đoàn Nam Phong, nhìn thấy anh ta vẫn nhắm mắt ngủ liền lấy tay sờ trán anh ta, lúc tay vừa dời đi thì cùm tay đã bị chụp lại. Đoàn Nam Phong mở mắt nhìn cô. Tinh Vân rụt rè rút tay lại chỉ phát ra vài tiếng chống đỡ: Tôi chỉ kiểm tra xem anh có bị sốt hay không?
Ngừng một chút, Tinh Vân nói tiếp:Còn nữa, anh có muốn ăn chút gì không? Tôi đã nấu cháo xong, để ở bàn, anh có muốn ăn ngay không?
Nói xong vẫn không thấy anh ta nói gì, chỉ nhìn chầm chầm cô. Tinh Vân liền quay người đi. Chưa kịp bước đi đã bị một cánh tay kéo mạnh ngồi về phía giường. Đoàn Nam Phong ngồi dậy, mặt đối mặt với Tinh Vân. Cô hơi khựng người liền né đầu ra phía sau thì bị hắn dùng tay cố định đầu để mũi cô chạm vào mũi hắn. Ở một khoảng cách gần như vậy, Tinh Vân nhìn được rõ ánh mắt của người này, có gì đó dịu dàng và ấm áp. Tinh Vân, trong ba giây, vẫn không muốn dời mắt khỏi hắn, cứ say mê mà ngắm nhìn ánh mắt nâu nhạt trong veo chứa đựng rất nhiều điều bí ẩn khiến nàng muốn biết.
Sau đó người trước mặt cũng bắt đầu thỏ thẻ, giọng nhẹ và nhỏ chỉ đủ hai người nghe thấy: Vì sao lại đối xử tốt với tôi? Tôi chiếm đoạt em, hiểu lầm em, xem thường em, nhưng em vẫn chứa chấp tôi, không giao tôi cho bọn người Philippines đó, còn mời bác sĩ và chăm sóc tôi. Em không sợ tôi là người xấu sao?
Tinh Vân nhẹ thở ra, điềm tĩnh nói lại bằng một giọng cũng nhỏ không kém: Anh còn có thể xấu hơn được hả?
Đoàn Nam Phong mỉm cười như bị câu hỏi của nàng làm cho hắn bất ngờ, hắn nhẹ đáp: Tôi đã hiểu vì sao em không trách tôi, còn cứu tôi.
Bản thân Tinh Vân còn không rõ nguyên nhân sao lại vướng vô rắc rối với người đàn ông này thì sao hắn lại biết lý do. Tinh Vân không hiểu tròn mắt hỏi lại: Vì sao?
Hắn nhếch môi cười một nụ cười rất gian, nói ra một câu thơ tiếng Hán bằng tiếng Việt: Nhất dạ phu thê, bách dạ ân. Cũng rất hào phóng kèm theo lời giải thích: Một đêm vợ chồng, trăm đêm ân nghĩa.
Tinh Vân ú ớ một lúc thì giẫy ra khỏi tình huống ám muội, mũi kề mũi, hét lên: Anh bị bệnh không nhẹ nhỉ? Tôi không tin anh là lần đầu qua đêm với phụ nữ. Với mỗi người đều là trăm đêm ân nghĩa à. Đồ thần kinh.
Đoàn Nam Phong nhếch môi trước sự ứng phó vụng về của Tinh Vân, hắn điềm tĩnh nói bằng tiếng Việt: Tôi không nói tôi, là tôi nói em.
Lúc này Tinh Vân mới ngớ người, hóa ra là hắn ám chỉ về lần đầu tiên của nàng. Tinh Vân nghiên răng, liếc người đàn ông đang cười thỏa mãn. Một lúc sau mới nhớ ra là hắn biết tiếng Việt lại còn phát âm chuẩn như vậy. Nàng kinh ngạc hỏi: Anh biết tiếng Việt sao?
Hắn liền gật đầu nói: Ba tôi là người Việt Nam, từ nhỏ tôi có học một ít.
Nhìn người đàn ông trước mắt, không có nét gì Á Đông cả khiến nàng không tin nổi, cả da cũng trắng thế kia mà. Như nhìn được nghi vấn của nàng, hắn liền nói: Tôi giống mẹ tôi nhiều hơn, em gái tôi thì lại giống ba tôi.
Sắp xếp những điều trong đầu lại, Tinh Vân liền hỏi: Ba anh người Việt Nam, anh lại xuất hiện trong căn phòng tân hôn đó. Vậy anh là Đoàn Nam Phong – chủ tịch tập đoàn địa ốc Đoàn Thị sao?
Đoàn Nam Phong khẽ gật đầu.
Tinh Vân tròn mắt hỏi: Vậy vợ của anh, sao không ở cùng anh?
Đoàn Nam Phong liếc nhìn Tinh Vân, một tia mắt khó chịu chiếu vào người cô khiến Tinh Vân ngậm miệng không hỏi nữa. Im lặng quay mặt đi.
Đoàn Nam Phong lại kéo cô về phía của mình. Khẽ thì thầm lên tai cô: Tập đoàn địa ốc Đoàn Thị chỉ là ba phần sản nghiệp của gia tộc chúng tôi. Bảy phần còn lại là buôn bán vũ khí, chuyện này không phải ai cũng biết. Hôm nay, em đã biết không ít rồi. Em vẫn không sợ tôi sao?
Tinh Vân ngây ngốc lắc đầu, cô nghe đến hai chữ vũ khí đã cứng cả người nhưng không hiểu sao cô không thấy sợ hắn. Đoàn Nam Phong nhìn biểu hiện của cô liền ôm cô vào lòng vuốt nhẹ tóc cô. Tinh Vân cũng không hiểu sao cô không phản kháng hay né tránh, ngược lại thấy thích cảm giác này. Cảm giác ấm áp và tin cậy khi ở trong lòng hắn.
Đoàn Nam Phong ôm Tinh Vân trong lòng, hài lòng phát ra một câu nói khẽ: Tôi đã nói rồi mà, một đêm vợ chồng, trăm đêm ân nghĩa. Em đã tin chưa?
Nghe hắn nói lời này lần nữa, Tinh Vân như tỉnh giấc mộng liền đẩy hắn ra, vừa định quay đi thì đã bị Đoàn Nam Phong kéo lại lần nữa. Lần này hắn kéo nàng vào sát mặt hắn, không tự chủ mà cúi đầu đặt nụ hôn lên làn môi hồng mịn căng mọng của nàng, từ ôn nhu đến tham lam mút lấy. Bản thân Đoàn Nam Phong cũng không tự chủ được hành động này, cứ để cho lý trí bay đi. Hắn chỉ biết hắn không muốn buông nàng ra.
Tinh Vân cũng không tự chủ được, nàng chưa từng trải qua chuyện yêu đương, cũng không biết được ý nghĩa của nụ hôn này là gì, nhưng nàng biết, nàng thích cảm giác này. Tinh Vân không kháng cự, chỉ nhắm mắt để Đoàn Nam Phong dẫn dắt.
Cho đến khi mu bàn tay trái của Đoàn Nam Phong lướt qua gương mặt trắng mịn của nàng, tham lam tận hưởng cảm giác mềm mại trên khuôn mặt nàng thì Tinh Vân mới chợt bừng tỉnh. Chiếc nhẫn cưới tinh tế lướt qua da lạnh ngắt như một lời cảnh tỉnh: Người đàn ông này đã có vợ, vì một lý do gì đó khiến hắn đến đây một mình nhưng sự thật vẫn là hắn đã có gia đình.
Tinh Vân khựng người, tránh thoát khỏi người Đoàn Nam Phong, ánh mắt dấy lên một tia thất vọng. Bước vội ra phía cầu thang đi lên tầng trên. Đoàn Nam Phong nhìn lại bàn tay của mình, nhìn chiếc nhẫn cưới trên tay, hắn cũng không cản Tinh Vân rời đi nữa. Lan man trong mớ suy nghĩ bồng bông cho đến khi cửa phòng hầm đóng xuống, hắn mới tỉnh giấc, lấy tay vò tóc. Hắn đang làm chuyện gì thế này? Không phải người hắn yêu và muốn có được là Lưu Uyển Linh sao? Tai nạn ngoài ý muốn, Tinh Vân cũng không trách hắn, vậy sao hắn vẫn còn trao nụ hôn nồng nàn ấy cho nàng. Hít một hơi dài, cố nhắm mắt ngủ nhưng vẫn không sao chợp mắt.
Một đêm mất ngủ với cả hai người.