“Cô về Nebula chờ hay chờ ở đây có khác gì nhau. Tổng tài nếu tỉnh lại chắc chắn sẽ cho người tìm cô. Còn tiểu thiếu gia bảo bối của cô ở bên cạnh Đoàn lão phu nhân là an toàn nhất. Cô còn lo lắng ai dám động vào con trai mình đây?” Lâm Thanh kiên nhẫn giải thích.
“Lâm Thanh, tôi không thể tiếp tục ở Nebula nữa. Hợp đồng trước đây chúng ta ký tôi đã hoàn thành xong. Tôi không có tư cách ở bên cạnh anh ấy nữa. Tôi chỉ muốn gặp anh ấy lần cuối để nói lời tạm biệt. Nếu anh không cho tôi vào thì hãy giúp tôi chuyển lời đến anh ấy. Nói với anh ấy tôi rất mang ơn anh ấy đã cứu mạng tôi. Tôi biết đối với phụ nữ, anh ấy luôn che chở. Nhưng dẫu sao thì ơn cứu mạng này thực sự lớn. Sau này có dịp tôi sẽ không tiếc mạng mình mà đền đáp.” Tinh Vân hít một hơi thật sâu, nói ra một mạch như cái máy. Cô lo sợ nếu không nói ra một lần sẽ không có dũng khí để nói tiếp.
“Bây giờ Đoàn thị và Đoàn gia còn loạn hơn nồi lẩu, cô còn ở đây hờn dỗi trẻ con. Cô muốn gì thì hãy chờ Tổng tài tỉnh lại. Tôi không biết cô suy nghĩ và quyết định như thế nào nhưng chuyện riêng của Tổng tài tôi không dám xen vào.” Lâm Thanh nóng nảy nói.
Tinh Vân không nhìn anh, cứ thế bước thẳng ra khỏi hành lang khu hồi sức. Những ngày sau đó cô ở nhà Bảo Vy, được ít ngày cô lại vào khu điều dưỡng mẹ cô đang ở thăm bà và làm thủ tục xuất viện cho bà. Tinh Vân một lòng muốn rời đi nhưng cô vẫn không nỡ ra đi khi Đoàn Nam Phong vẫn trong tình trạng hôn mê như vậy. Chí ít cô muốn đối mặt hỏi rõ hắn nhiều việc. Dù sao đoạn tình cảm này cứ vô hình mà trói buộc cô bên cạnh hắn.
Thế nhưng, một sự việc bất ngờ xảy ra khiến Tinh Vân hạ quyết tâm rời khỏi Đoàn Nam Phong, nói đúng hơn là trốn khỏi hắn.
“Tinh Vân, là em, Hân Lam. Chị Ngọc Lam nói em nói cho chị...” Ngập ngừng hồi lâu, Hân Lam cuối cùng cũng nói ra được điều mà Tinh Vân không ngờ nhất.
“Hai tuần sau khi chúng ta rời khỏi trại giam, Băng Thanh đã cắt cổ tay tự vẫn. Không rõ cô ấy lấy dao lam từ đâu. Chị Ngọc Lam nói vụ án này rõ ràng có người sắp đặt. Chỉ tiếc là một chút manh mối cũng tìm không ra. Trực ban, giám thị, máy quay của ngày hôm đó đều không thể tra ra được. Máy quay chỉ có cảnh Băng Thanh lấy dao lam từ người ra tự vẫn trong lúc giám thị giao ca cho nên không thể quy đổi trách nhiệm được. Còn từ lúc nào và từ ai mà cô ấy có được dao lam thì gần như không điều tra ra được.”
Tinh Vân đứng chết lặng. Tay không giữ nổi điện thoại, chân không vững vàng ngã khuỵ trên sàn nhà. Trước mắt cô, Băng Thanh vẫn như đang nói chuyện với cô. Cô còn nhớ rõ ánh mắt mong đợi ngày tự do của Băng Thanh. “Tại sao? tại sao lại như vậy?” Tinh Vân thét lớn.
“Là tôi đã hại cô, nếu tôi không tìm cô, liệu cô có bị ép chết như vậy không?”
“Xin lỗi, Băng Thanh, tôi xin lỗi.”