Chuyên cơ sang trọng của nhà họ Hoàng xuyên qua màn mây lao về phía Tây của nước Mĩ, tiến về phía hồ Michigan xinh đẹp.
“Chúng ta đang bay về bang Illinois. Sản nghiệp của ông phần lớn nằm ở Chicago cho nên biệt thự chính của nhà họ Hoàng cũng nằm ở đây. Nhiều năm vẫn không thay đổi. Nhưng mẹ nuôi vẫn không chịu về. Lúc anh còn nhỏ, ông cũng không cho ai trong nhà đi tìm mẹ nuôi. Nhưng chục năm gần đây, ông biết mẹ sinh em ra thì vẫn thường bảo quản gia Hạ đi tìm em và mẹ về. Nhưng lần nào mẹ nuôi cũng cự tuyệt. Nhiều lần quá cho nên ông cũng nản lòng. Lần này, tình cờ anh biết được em và mẹ đang ở Mĩ cho nên muốn đi thử một chuyến xem sao.” Hoàng Gia Khiêm vừa ngồi ăn tối cùng Tinh Vân trên chuyên cơ, vừa nhẹ giọng kể.
“Theo như anh nói thì trước đây anh từng gặp tôi sao?” Tinh Vân hiếu kỳ hỏi lại.
Hoàng Gia Khiêm mỉm cười, lộ ra lúm đồng tiền bên phải rất duyên: “Trước khi anh vào college của Đại học Chicago, anh có đến ngôi nhà của em và mẹ ở Việt Nam. Lúc ấy em mới mười tuổi, đang ngồi trước nhà chơi ô quan cùng cô bạn khác. Có lẽ em không nhớ nổi.”
Tinh Vân tròn mắt nhìn Hoàng Gia Khiêm, lấy tay đánh đánh đầu: “Đúng là em không tài nào nhớ nổi. Chuyện qua lâu quá rồi.”
“Không sao, anh lớn hơn em, để anh nhớ là được rồi. Anh còn nhớ anh lúc ấy mới mười sáu tuổi nhưng đã vào được đại học Chicago nên anh muốn đến báo cho mẹ nuôi biết và mong bà quay về nhà nhưng mẹ nuôi trước sau như một không chịu quay lại nhà họ Hoàng.” Hoàng Gia Khiêm trầm ngâm kể lại.
“Đại học Chicago sao?” Tinh Vân tròn mắt. “Đại học danh tiếng như vậy, anh thật lợi hại.”
Hoàng Gia Khiêm nhoẻn miệng cười: “Hai mươi tuổi mẹ em đã tốt nghiệp loại xuất sắc khoa Quản trị kinh doanh của Đại học Chicago. Sau đó bà mới đi đến Việt Nam làm từ thiện và nhận nuôi anh. So với bà, anh có thật sự không đáng nhắc đến.”
Tinh Vân đang ăn buông cả nĩa xuống bàn. Cô không ngờ mẹ cô lại tài giỏi như vậy. Vậy mà bao nhiêu năm nay lại sống bươn chải ở một hòn đảo nhỏ. Chẳng trách bà biết rất nhiều và dạy cho cô và Bảo Vy cũng rất nhiều.
“Vì sao mẹ lại nhận nuôi anh?” Tinh Vân thắc mắc nhìn Hoàng Gia Khiêm.
“Vì anh cũng có bệnh tim giống mẹ nuôi. Cho nên bà thương hại anh. Lúc bà đến thăm cô nhi viện đã nhận nuôi anh, đưa anh sang Mĩ làm phẫu thuật. Nhờ được phẫu thuật và chăm sóc tốt anh đã khỏi bệnh. Còn mẹ nuôi, chắc do thời gian dài lao lực nên bị kiệt sức. Cũng may em cho mẹ nuôi sang đây điều trị sớm.” Hoàng Gia Khiêm vừa ăn vừa từ tốn kể cho Tinh Vân nghe câu chuyện của mình. Nhìn anh đĩnh đạc và điềm tĩnh toát lên vẻ thành đạt của một doanh nhân.
“Anh làm sao biết được chỗ của mẹ đang điều dưỡng?” Tinh Vân không hiểu vì sao thế giới rộng lớn như vậy mà Hoàng Gia Khiêm có thể dễ dàng tìm thấy cô và mẹ cô.
Hoàng Gia Khiêm ngẩng lên nhìn Tinh Vân, trong mắt tràn ngập ý cười: “Hay là em hỏi câu nào khó hơn một chút đi. Ví dụ như vì sao mẹ em lại quen ba em, vì sao ông ngoại lại ngăn cấm hai người...v...v...”
“Chuyện của mẹ và ông ấy tôi không có hứng thú muốn biết. Ông ấy đã phụ mẹ tôi, đó là sự thật. Tôi không muốn có chút liên quan nào với ông ấy.” Tinh Vân hờn dỗi nói.