Đoàn Nam Phong sững sờ, tay siết chặt điện thoại di động, cố nén cơn giận trước câu nói nửa đùa nửa thật của Lâm Thiên Vũ, gằn giọng nói: “Lâm Thiên Vũ, cậu không nhớ sau sự việc của Băng Thanh, cậu đã nói gì sao?”
Lâm Thiên Vũ nhếch môi kéo ra một nụ cười, thong thả nói: “Đương nhiên là tôi vẫn còn nhớ. Tôi đã nói là từ giờ tôi sẽ không chạm vào bất kỳ người đàn bà nào của cậu.”
“Vậy tại sao còn tơ tưởng đến Tinh Vân của tôi?” Đoàn Nam Phong bá đạo tuyên bố sở hữu.
Lâm Thiên Vũ, nét cười càng đậm hơn: “Tinh Vân sao?”
“Đoàn Nam Phong, tôi nói cho cậu biết. Lâm Thiên Vũ này có thể vì Hoàng Tinh Vân mà phá vỡ tất cả mọi nguyên tắc.” Người nào đó bá đạo không kém, kiên quyết tuyên bố.
“Lâm Thiên Vũ, cậu muốn vì Tinh Vân mà trở mặt với tôi?” Đoàn Nam Phong càng lúc càng mất bình tĩnh. Bản thân anh cũng không hiểu vì sao khi nghe Lâm Thiên Vũ nói như vậy lại khiến Tim anh run rẩy đến thế.
“Vậy cậu có vì cô ấy mà trở mặt với cả thế giới hay không?” Lâm Thiên Vũ hỏi lại.
Đoàn Nam Phong im lặng không đáp.
“Đoàn Nam Phong, tôi cần nhắc nhở cậu. Lưu Uyển Linh mới là người cậu yêu và là vợ của cậu. Vai trò của Tinh Vân trong cuộc đời cậu đã xong rồi. Hãy trả tự do cho cô ấy. Cậu không yêu cô ấy thì ích kỷ giữ cô ấy bên cạnh làm gì?”
“Đó là việc của tôi, không cần cậu xen vào.” Đoàn Nam Phong lạnh nhạt đáp.
“Tôi không xen vào chuyện của cậu nhưng tôi phải cho cậu biết là Lâm Thiên Vũ tôi nghiêm túc với Tinh Vân. Từ bây giờ, tôi sẽ dốc sức bảo vệ cô ấy, không chấp nhận người đàn ông nào chạm vào cô ấy. Bao gồm cả cậu.” Lâm Thiên Vũ cất đi giọng điệu đùa giỡn, nghiêm túc tuyên bố.
“Lâm Thiên Vũ, cậu nghe đây, Tinh Vân trước đây là của tôi, sau này cũng chỉ thuộc về một mình tôi. Cô ấy không phải Băng Thanh, tôi quyết không chia sẻ hay để cô ấy thuộc về bất kỳ ai. Tinh Vân chỉ có thể là của tôi.” Đoàn Nam Phong không kém cạnh, cũng bá đạo tuyên bố.