Yên Chi giật mình khi nhớ ra hết mọi chuyện. Cái cảm giác đau đớn khi lăn xuống từng bậc thang rồi đến khúc cua thì bị văng hẳn ra khỏi tay nắm cầu thang. Cô sợ hãi khi nhận ra khả năng cao là mình đã chết quách ở cái thế giới kia rồi. Giờ là đang trùng sinh sao?
- Bình Ngọc... - Yên Chi sợ sệt nói khẽ.
- Nàng sao vậy? Sao tự nhiên đổ nhiều mồ hôi thế kia?
- Tiểu Điệp!
Hồ thừa tướng đạp cửa bước vào trong thăm con gái mình. Đi theo sau ông lần lượt là hai anh em nhà Trần kia. Vẻ mặt ai cũng lo lắng cho nữ nhân đang ngồi trên giường. Thay vào đó, cô vẫn còn đang trong tâm thế hoảng sợ. Chẳng lẽ do lúc ấy đập đầu mạnh quá nên trí nhớ cũng bị ảnh hưởng. Nhưng giờ nghĩ lại thật đáng sợ.
- Con gái, con ổn chứ?
Hồ thừa tướng ngồi xuống giường hỏi han cô. Hai anh em nhà kia thì quỳ xuống đất.
- Con không ổn chút nào hết!
- Thái y đến rồi đây!
Thái y giờ cũng mới tới nơi. Hay thật đấy, đợi cô nhớ lại hết chuyện trước đó xong rồi mới đến. Nghĩ đến cái cảnh mình té cầu thang thế nào, Yên Chi run rẩy bật khóc nức nở.
- Chết tôi rồi! Hịc... Vậy là chết mợ rồi còn đâu nữa...
- Tiểu Điệp, con sao vậy? Chết gì chứ? Con vẫn còn sợ sao? Thái y mau khám cho con bé.
- Vâng.
Thái y chạy đến, vội quỳ xuống bắt mạch cho Yên Chi. Sau một lúc, ông ta mới bẩm báo lại cho mọi người.
- Bẩm thừa tướng, Hồ tiểu thư đã hồi phục rồi ạ. Chỉ cần tẩm bổ thêm chút là được. Còn vấn đề tâm lí, cần có người an ủi bầu bạn cùng tiểu thư.
- Được. Ta hiểu rồi, mau lui ra đi.
- Vâng.
- Tiểu Điệp, con nhìn ta này.
Yên Chi không trả lời, phải một lúc lâu sau mới có thể bình tĩnh lại, tự trấn an mình rồi nhìn người đàn ông lớn tuổi trước mặt.
Quả nhiên là họ giống với nét vẽ trong truyện tranh. Cha cô cũng đẹp lão. Ông ấy là người rất yêu thương và cưng chiều con gái, bởi mẹ của nữ chính đã qua đời sau khi sinh con. Hơn hết, đã hơn mười tám năm nay rồi vẫn chưa tái hôn. Cả đời chỉ có mình bà ấy, không hề nạp thêm thiếp thất. Mẹ nữ chính xuất thân nông dân bình thường, nếu bà là công chúa hay vua thì ông hiển nhiên không được nạp thiếp rồi.
Nhớ thế giới này, nam nữ đều lấy nhiều vợ nhiều chồng được. Nhưng điều kiện là nhà phải giàu và quyền cao chức trọng. Nữ đế được phép có nhiều phi tử, nam đế cũng vậy. Hiện tại thì người cai trị đất nước này đang là nữ đế Lý Thiên Hương. Thiếp thất của nữ đế hay nam đế đều gọi chung là phi tần và hoàng hậu. Còn một trong nam chính đang ở đây là cháu trai của nữ đế, Lý Bình Ngọc.
Yên Chi xuyên vào cơ thể nữ chính, sau này sẽ lập nguyên một dàn harem. Tuy nhiên người cản trở cô làm việc đó chỉ có thể là Bình Ngọc thôi. Ban đầu là thế, nhưng sau cũng chiều theo ý cô. Nữ chính khốn nạn thật, có một chồng là được rồi còn nạp thêm nhiều người nữa. Nhưng cô thích hai anh em nhà họ Trần hơn.
Quên chuyện mình ngã lầu kia đi, cô phải lo tận hưởng cuộc sống này mới được. Cô đã suy nghĩ kĩ lại rồi. Chết thì cũng đã chết. Việc gì phải khổ sở vì quá khứ? Dù có là mơ cũng phải sống hạnh phúc. Không thể để cái chuyện ngã lầu làm ám ảnh tâm lí cô được.
Yên Chi giả vờ cười thật tươi trước mặt cha mình rồi lau vội đi những giọt nước mắt, cố gắng thể hiện mình đang rất ổn.
- Cảm ơn cha đã lo lắng cho con.
- Con thật sự ổn chứ?
- Vâng. Cha bận trăm công ngàn việc, người cứ đi xử lí trước đi.
- Nhưng sức khoẻ của con vẫn quan trọng hơn.
- Ban nãy thái y cũng bảo rồi mà. Người đừng lo. - Cô vỗ vai cha mình rồi quay sang hôn phu. - Bình Ngọc, huynh cũng về phủ của mình đi.
- Không sao đâu, ta sẽ ở đây chăm sóc cho nàng.
- Để hai anh em nhà họ với cả A Manh chăm sóc ta là được rồi.
- Chuyện này...
- Mọi người cứ đi đi.
Cha cô đứng dậy rồi xoa đầu con gái mình, dịu dàng nói thêm một câu nữa mới rời đi.
- Ta đã sai người chuẩn bị thiện. Nếu đói thì kêu người dọn vào.
- Vâng. Huynh cũng mau đi theo phụ thân ta đi.
- Thế phiền nhạc phụ đại nhân rồi ạ.
Bình Ngọc nghe vậy mới đứng lên đi sau Hồ thừa tướng ra ngoài. Giờ trong căn phòng rộng lớn này chỉ còn bốn người. Yên Chi vẫn chưa hài lòng mà nhìn qua A Manh ngây thơ.
- Manh Manh, muội chắc cũng đói rồi. Xuống nhà bếp ăn gì trước đi. Lát nữa ta sẽ xuống sau.
- Nô tì ăn trước tiểu thư sao ạ? Nô tì không dám!
- Cứ đi đi. Ta có chuyện muốn hỏi hai anh em nhà họ.
- Vâng. Vậy, nô tì đi trước ạ.
A Manh đi ra ngoài rồi đóng cửa lại để bọn họ có không gian riêng tư. Hai anh em kia vẫn cứ quỳ dưới đất, không dám ngẩng đầu nhìn cô.
Yên Chi nằm xuống tay chống đầu, thoải mái nhìn y phục cùng gương mặt xinh đẹp tựa như tạc tượng của họ.
Không phải anh em song sinh, nên nét đẹp mỗi người mỗi kiểu. Chắc anh đẹp trai giống cha, em thì xinh đẹp giống mẹ. Vì sống dưới danh phận kẻ làm trong phủ nên họ ăn mặc đơn giản. Màu áo xanh đen, vải vóc tầm thường, tóc búi cao cố định bằng một sợi dây bằng vải mỏng dài mà cột lên rồi thắt nơ đằng sau. Dù là kẻ làm nhưng dáng vẻ hai người họ trông thật thư sinh nho nhã.
Người em bằng tuổi cô, năm nay vừa tròn mười tám. Người anh thì lớn hơn hai tuổi. Trai tráng tuổi đôi mươi nên vóc dáng nở nang trông hấp dẫn hẳn ra. Đọc truyện thấy nét vẽ của hai người bọn họ là "ngon" nhất. Giờ gặp ngoài đời càng thấy "ngon" hơn.
- Hai người đứng lên đi, sao cứ mãi quỳ vậy. Bộ y phục đó nhìn tầm thường quá. Nếu đổi thành quần áo màu đỏ kia chắc sẽ đẹp hơn rất nhiều.
Nghe xong hai người liền sợ hãi cúi đầu.
- Tiểu nhân không dám!
- Ý ta là y phục đẹp hơn ấy. Hay ta bảo người làm may vài bộ mới cho cả hai nha. Dù sao thời gian qua hai người đã chăm sóc ta rất nhiều rồi.
- Đó là nghĩa vụ của tiểu nhân. Người còn là ân nhân cứu mạng của tiểu nhân nữa.
Họ thật đáng thương. Dù nữ chính cứu mạng họ thật, nhưng nàng ta cũng không đối xử tốt với họ. Nói sao nhỉ, có mới bỏ cũ. Ban đầu thì sủng, sau lại lạnh nhạt.