Trời chập tối, ánh đèn vàng của những ngọn nến bắt đầu được thắp lên, sáng rực cả hoàng cung. Tiếng chuông báo hiệu cho tất cả mọi người biết đã đến giờ làm việc quan trọng.
Cuộc thi văn nghệ cuối cùng cũng tới. Tên thái giám lúc sáng đứng lên sân khấu, bắt đầu hô hào.
- Bệ hạ có chỉ, tiết mục văn nghệ của lễ hội xin được phép giao lại cho Hồ tiểu thư quản lí. Hồ tiểu thư, mời người lên đây.
Yên Chi vui vẻ bước lên. Nhìn dòng người bắt đầu tụ tập lại gần với khán đài hơn, cô càng thêm phấn khích. Nhìn bọn người Mặc Uyên đang đứng ở dưới cổ vũ cho mình, cô như có thêm tự tin mà nói to:
- Dear ladies and gentlemen, sau đây sẽ là các tiết mục góp vui cho hội trại hôm nay! Đầu tiên có ai muốn lên hát trước không?
Cả khán đài đều im lặng. Ai cũng nhìn nhau đầy hoang mang. Cô nhớ đã ra thông báo tham gia văn nghệ có thưởng mà nhỉ?
- Được. Nếu không ai lên hát thì ta sẽ là người hát mở màn vậy.
Vừa dứt câu, phía dưới liền truyền đến một tràng vỗ tay thật nồng nhiệt. Gia nhân trong nhà cô bắt đầu hô hào, cỗ vũ cho tiểu thư nhà mình. Nhưng tiếc là bài hát cô chọn rất nhẹ nhàng, không có giựt giựt như EDM.
Cô còn chưa kịp cất giọng hát thì đã nghe thấy tiếng vỗ tay và giọng nói của nữ đế.
- Ta rất mong chờ màn biểu diễn của con.
- Ta cũng vậy. - Nhị công chúa lên tiếng.
Nữ đế, thái nữ, nhị công chúa và tam hoàng tử được sắp xếp ngồi trên chiếc ghế gần với khán đài nhất. Có bàn bày đầy món ngon của lạ. Họ đều chăm chú hướng về phía cô. Yên Chi bỗng tự dưng thấy áp lực.
Bình Ngọc đang ngồi trong lều trại nhưng khi nghe được tin cô sẽ hát mở màn từ thị vệ của mình thì liền lật đật chạy đến xem thử. May mà vừa kịp. Mọi thứ vẫn chưa bắt đầu. Cô còn đang lo lắng đứng ngơ ra đó.
Phải đợi Yên Chi hít thở một hơi thật sâu, chỉnh lại cổ áo của mình rồi mới bắt đầu cất giọng.
- Baby, take my hand. I want you to be my husband. Cause you're my iron man and i love you three thousand...
Cô vừa mới cất tiếng hát, ai nấy đều phải ngỡ ngàng vì giọng ca trời phú này. Mặc dù chả hiểu cô đang hát cái gì, nhưng thấy hay hay là được.
Bình Ngọc say mê nhìn cô hát. Ngay lúc này trái tim tự dưng lại đập nhanh đến lạ. Còn Mặc Uyên, khi nhìn tiểu thư của mình tài giỏi và có sức hút như vậy, lòng lại càng thấy đau nhói hơn. Chàng ta không muốn từ bỏ Hồ Tiểu Điệp.
Kiều Vũ, Hạ Cầm, Hoàng Dĩ, Hoàng Ân và A Manh thì nhìn cô bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Đình Uyển thì như anh trai mình, càng ham muốn có được cô hơn thôi.
Sau khi cô ngừng hát, liền nhận được một màn vỗ tay cổ vũ nồng nhiệt. Các nô tì, thái giám trong cung bắt đầu hò hét khen ngợi, làm Yên Chi cười híp cả mắt.
- Cảm ơn mọi người! Thank you very much! - Cô đứng trên khán đài vẫy tay.
Tên thái giám bên cạnh bệ hạ nhẹ nhàng bước lên khán đài rồi đưa cho cô một tờ danh sách dài. Trên đó viết các thứ tự biểu diễn. Yên Chi cảm ơn rồi tiếp tục làm MC dẫn chương trình.
- Tiếp theo là đến màn múa kiếm mở màn của Quách tướng quân! Mọi người hãy cho ông ấy một tràng vỗ tay nào!
Các binh sĩ cũng nhao nhao ở dưới khán đài. Ông chú cao to vạm vỡ kia bước lên phía trên, trên tay cầm một thanh kiếm được điêu khắc tinh xảo rồi bắt đầu múa kiếm. Những chiêu thức đầy dứt khoát mạnh mẽ ấy đã nhận được nhiều cái hoan nghênh từ mọi người.
Sau khi phần ấy kết thúc, tiếp đến là các buổi biểu diễn của công tử tiểu thư nhà quý tộc về đánh đàn ca hát và nhảy múa.
Nhưng cái Yên Chi mong chờ nhất nằm ở phần cuối cùng. Đó là màn kết hợp giữa hai đệ nhất vũ cơ và đệ nhất cầm kỳ của kinh thành.
Khán đài chia làm ba phần. Một phần cho ban nhạc đứng ở phía sau khán đài. Phần trên là để mọi người biểu diễn. Còn góc bên trái chính là chỗ ghế ngồi của hoàng tộc. Yên Chi cứ mỗi khi dẫn dắt một tiết mục xong thì liền được hệ hạ ban ngồi. Bình Ngọc giờ cũng mới lên ngồi cạnh cô.
Khi họ vừa mới bước lên sân khấu thôi, mọi người đã trầm trồ kinh ngạc, tiếng xì xầm ngày càng lớn. Bệ hạ bỗng dưng mặt nghiêm túc lại, nghiêng đầu nhìn ba người đó biểu diễn.
Tiếng đàn tì bà bắt đầu vang lên, thần thái của cả ba liền thay đổi nhanh chóng. Cứ như các idol đang biểu diễn trên sân khấu vậy, vừa có visual vừa có tài năng, lại còn rất biết cách quản lí biểu cảm.
Kiều Vũ và Hoàng Ân bắt đầu kết hợp tạo nên một tiết mục đầy màu sắc và uyển chuyển điêu luyện. Càng nhìn càng thấy xứng đôi vừa lứa mà.
Khoảnh khắc hai tấm khăn lụa hoàn toàn nằm trên nền đất thì phần trình diễn của họ cũng kết thúc. Yên Chi là người vỗ tay hoan hô đầu tiên, sau đó mới đến khán giả bên dưới.
Bọn họ đi xuống khán đài, còn Yên Chi thì lại đứng lên dẫn dắt chương trình tiếp.
- Màn trình diễn văn nghệ cũng kết thúc rồi. Không biết theo bệ hạ thì cái nào là xuất sắc nhất ạ?
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía thánh thượng. Nữ đế chỉ cười nhẹ rồi nhẹ giọng:
- Các khanh thấy thế nào? Đâu là màn trình diễn xuất sắc nhất?
Đám đông bắt đầu bàn tán xôn xao hết cả lên. Các binh sĩ hiển nhiên chọn Quách Tướng quân là người thắng cuộc. Còn màn trình diễn của các vị tiểu thư, công tử nhà quý tộc thì được người của phủ họ khen ngợi.
Tóm lại, gia nhân của phủ nào thì ủng hộ chủ của phủ đó. Hồ phủ của Yên Chi cũng vậy. Các gia nhân đều cố gắng hét thật to lên tên của Kiều Vũ, Hạ Cầm và Hoàng Ân.
Nhìn mọi thứ bắt đầu trở nên ồn ào cả rồi, Yên Chi liền quay sang nữ đế.
- Bệ hạ, ngài là người công bằng nhất ở đây. Ngài thấy thế nào ạ?
Nữ đế thở dài, rồi liếc nhìn bọn người bên dưới. Ban nãy còn to tiếng lắm, giờ thì im phăng phắc. Nữ để chống tay tựa đầu, ánh mắt hướng nhìn về phía cô.
- Ta thấy màn biểu diễn cuối cùng là hay nhất. Ban thưởng!
Đúng như dự đoán họ đoạt giải thưởng cao quý nhất. Yên Chi suýt nữa thì hét lên vì sung sướng. Đám đông phía dưới lại bắt đầu trở nên lộn xộn. Nhưng biết sao giờ, bệ hạ đã nói vậy thì là vậy đó.