Yên Chi nhìn gương mặt xinh đẹp của Mặc Uyên một hồi lâu, nghĩ đông nghĩ tây cũng kha khá thời gian rồi. Bất chợt cảm thấy gương mặt của hai người ngày càng gần nhau, cho đến khi hai bờ môi ấy chạm vào nhau thì cũng đã muộn màng rồi.
Cô nhắm mắt lại để hưởng thụ cảm giác ngọt ngào này. Hai tay bất giác luồng qua ôm lấy tấm lưng rộng của Mặc Uyên.
Không giống cái chạm nhẹ môi như ở phòng tắm ngày hôm đó. Lần này, cần dùng lưỡi và phối hợp hơi thở. Hai người say mê đến nỗi nằm lên giường lúc nào chẳng hay.
Cô có thể cảm nhận được bàn tay ai đó đang chạm vào mình, muốn cởi thắt lưng của cô. Yên Chi chợt đẩy Mặc Uyên ra, thở hổn hển.
- Ta... ta chưa tắm. Ta phải tắm trước đã! - Cô lúng túng.
Cô luống cuống leo xuống giường rồi mở cửa phòng chạy ra ngoài. Để lại Mặc Uyên đang mừng hụt ở trong phòng. Chuyện sắp thành rồi mà. Mỡ đã dâng đến tận miệng nhưng vẫn không ăn được, ai chẳng tức.
Yên Chi chạy ra khỏi phòng trước sự ngỡ ngàng của biết bao nhiêu gia nhân trong nhà. Quận chúa không ở lại qua đêm cùng thiếp của mình sao?
Cô chạy thẳng một mạch về phòng. Dáng vẻ kinh hãi như vừa mới bị ma rượt. Yên Chi khoá cửa lại, đi tới đi lui, đứng ngồi không yên.
- Chết tiệt! Mình đang làm cái quái gì vậy? Xém nữa thì... Đã hứa với Bình Ngọc chỉ có mình hắn thôi mà.
Yên Chi cứ như vậy cho đến tận khuya. Vì mải mê lo nghĩ cái lí do để giải thích với mọi người chuyện đêm nay, nên cô mất kha khá thời gian.
Trăng đã lên cao, trời bắt đầu trở lạnh. Không khí yên tĩnh giúp nhiều người dễ chìm vào giấc ngủ. Yên Chi đi nãy giờ đau hết cả chân. Cô mệt mỏi đi lại phía giường ngồi xuống. Dự định là nằm nghỉ chút thôi, ai ngờ thiếp đi lúc nào chẳng hay.
...
Sáng hôm sau, Yên Chi dù đã thức dậy nhưng khi nhìn nhìn thấy bóng dáng của hai người con
gái quen thuộc kia thì bất giác trùm chăn kín mít.
Vì trốn tránh mọi người chuyện đêm qua mà cô đã cố tình dậy trễ rồi. Nhưng Hoàng Ân tỷ và A Manh đâu để cô làm như vậy, bọn họ cứ đứng bên cạnh giường thủ thỉ vào tai cô.
- Quận chúa, hôm nay người phải cùng vương tử về Hồ phủ đấy ạ.
- Để hôm khác đi. Ta đang mệt.
- Thái y bảo quận chúa rất khỏe mạnh, chẳng có gì đáng lo cả. Người vì chuyện đêm hôm qua sao ạ? - Hoàng Ân thẳng thắn hỏi.
Yên Chi chột dạ. Cô đã dự định ngó lơ không trả lời câu này, nhưng bầu không khí im lặng ấy khiến cô càng thêm khó chịu mà kéo chăn ra rồi ngồi dậy nhìn hai người họ, hai mắt long lanh đầy tâm trạng u buồn trong đó.
- Sau chuyện hôm qua... hai người có nghe ai bàn tán gì không? - Cô nhẹ giọng hỏi.
- Bẩm quận chúa, nô tì nghe nói do Mặc quý nhân khiến người không hài lòng nên mới bỏ về giữa chừng ạ. - A Manh ngây ngơ trả lời.
- Không phải do Mặc quý nhân đâu! - Cô xoay mặt đi.
- Thế vì sao ạ?
- Thật ra thì... ta bị... yếu sinh lý đấy... Ừm... - Cô luống cuống vội lấy che mặt.
- Hả? Quận chúa... Thế... - A Manh lúng túng hỏi. - Đêm động phòng với vương tử...
- Lúc chưa thành thân sinh lực ta dồi dào, niềm vui phơi phới. Ta cứ tưởng mình khỏe mạnh lắm. Cho đến khi thành thân được vài hôm. Ta mới biết mình bị yếu sinh lý. Đã vậy còn lấy nhiều chồng nữa. Đúng là đang tự làm nhục mình mà. - Cô giả vờ khóc lóc.
- Chuyện này... - Hoàng Ân nhìn A Manh đầy khó xử.
- Ta đang thất vọng về bản thân mình lắm. Ta cần nghỉ ngơi, hai người ra ngoài đi.
- Vâng.
Hai người họ mang tâm trạng lo lắng mà rời khỏi phòng. Yên Chi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn nhà cao cửa rộng, xung quanh căn phòng trưng bày đủ kiểu bình ngọc quý. Bao nhiêu đây thật sự đã quá đủ với cô rồi.
Chưa được bao lâu thì cánh cửa bỗng mở ra làm cô giật mình. Người bước vào là Bình Ngọc. Đúng là trong phủ này chỉ có mỗi mình hắn dám làm vậy thôi.
Đã bất lịch sự không gõ cửa phòng rồi, giờ còn dùng dáng vẻ hùng hùng hổ hổ đó tiến về phía cô. Hắn chả kiêng nể gì mà ngồi xuống giường, chộp lấy tay cô cứ như sợ ai tranh không bằng.
- Ta nghe A Manh nói rồi. Nàng đừng lo, thái y có cách giúp nàng khỏi bệnh nhanh thôi.
Ánh mắt chân thành, hành động dứt khoát nhưng lại khiến đối phương hơi sợ.
- A Manh nói... nói gì cơ? - Cô sững sờ.
Bình Ngọc vẫn đang nhìn cô bằng ánh mắt đầy thương xót. Hắn không nói gì nhiều nữa liền ôm chầm lấy Yên Chi để vuốt ve an ủi.
- Nàng đừng sợ. Tối nay cứ thử đến phòng của Kiều quý nhân xem. Trước đó cứ uống thuốc mà thái y sắc cho là được.
Yên Chi nghe xong đã muốn chửi thề. Đích quận phu của cô đang nói gì vậy? Cô chả hiểu gì cả.
- Bình Ngọc, không lẽ bọn họ cũng biết chuyện ta...
- Không có. Ta chỉ mới biết đây thôi. Lát nữa mới mời thái y đến xem bệnh cho nàng.
- Không cần đâu mà... Bệnh này khó chữa lắm. Ta... - Cô cố đẩy Bình Ngọc ra.
- Bệnh này không khó chữa đâu. Chỉ cần uống thuốc bồi bổ thân thể là được. - Hắn càng ôm cô chặt hơn.
- Ta không cần đâu mà. - Cô khó chịu.
- Nàng đừng bận tâm đến lời người khác nói. Có bệnh thì phải chữa.
- Ta không có bệnh! Ta làm vậy là vì huynh mà!
Nghe đến đây, vương tử ngẩn ngơ ra một lúc, nhẹ nhàng buông cô ra. Nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp ấy, Bình Ngọc càng không kìm lòng được mà hỏi:
- Vì ta? Nàng đang nói gì vậy? Chẳng lẽ là lời hứa vào hôm hội trại đó?
- Huynh còn hỏi à? Huynh không muốn ta chỉ lấy có một mình huynh sao? Chẳng phải lúc trước thấy ta đưa người mới về liền đến Hồ phủ làm loạn. Giờ huynh sao vậy?