Nhận ra mình đã lỡ lời, Yên Chi bối rối không biết làm gì liền theo bản năng mà rút cả hai tay mình về lại.
- Người thật sự sẽ nạp chúng tiểu nhân làm thiếp sao ạ? Ban nãy người cũng bảo...
- Ta đói rồi chúng ta mau đi ăn đi.
Cô nhanh chóng mở cửa bước ra, lơ câu hỏi của Mặc Uyên. Sau này, Hồ Tiểu Điệp sẽ sớm được phong lên làm quận chúa. Bình Ngọc khi thành thân với nàng ta vẫn giữ tước vương tử, nhưng vẫn có thể gọi là đích quận phu. Thiếp của quận chúa phong làm quý nhân.
Yên Chi không biết nên vui hay nên buồn vì sau này mình sẽ có nhiều anh chồng đẹp trai nữa. Vẫn cứ thấy lấn cấn chỗ nào ấy. Người ta nói, tình yêu thật sự chỉ dành cho hai người thôi. Làm gì có chuyện yêu cùng lúc nhiều người như vậy được.
Hai anh em nhà họ chỉ đơn giản nghĩ chủ tử của mình đang thẹn thùng thôi, chứ không biết rằng cô là đang chột dạ. Yên Chi vừa đi vừa bấm tay tính.
- Hình như sau này nữ chính có sương sương hơn mười anh chồng thì phải. Moẹ, mình chỉ cần hai người là đủ rồi.
Cô tự thì thầm với bản thân. Yên Chi không thích Bình Ngọc cho lắm, không lấy hắn cũng được.
Hai anh em nhà họ lủi thủi theo sau cô đi xuống bếp. Mọi thứ đã chuẩn bị gọn gàng hết rồi, thức ăn bày ngay trước mặt. Chắc do ban nãy Yên Chi có dặn trước nên mới chỉn chu được như vậy.
Không lo nghĩ nhiều nữa, cứ ăn trước đi rồi tính. Tiểu thư đài cát mà dáng vẻ rất thoải mái ngồi xuống ghế, cô vui vẻ mời A Manh cùng hai anh em họ ngồi xuống ăn chung.
- Mọi người mau vào ngồi ăn chung cho vui.
- Nô tì không dám.
- Tiểu nhân không dám. - Hai anh em đồng thanh.
- Ngồi đi, ta có chuyện muốn nhờ mà.
- Tiểu thư cứ nói đi ạ.
- Ta có một cửa tiệm bán thuốc và vải vóc đúng không? Kinh doanh dạo này thế nào rồi?
- Bẩm, đều rất tốt ạ. Như mọi khi, vải vóc bán ra lời khá nhiều, còn thuốc bán ra vẫn lỗ. - A Manh vui vẻ trả lời.
Yên Chi chớp chớp mắt suy nghĩ. Phải rồi, nữ chính mở tiệm bán thuốc chủ yếu là để bán với giá rẻ cho người nghèo. Còn tiệm vải vóc kia mới kinh doanh thật sự. Tiền lời của tiệm vải lúc nào cũng phải bù vào cho khoản lỗ ở tiệm thuốc.
Nữ chính kinh doanh cho vui thôi, chứ nhà cổ vốn dĩ cũng không thiếu gì. Vả lại, nhờ có tiệm thuốc đó mới giúp nữ chính gặp được hai anh em nhà Trần đẹp trai ngon nghẻ này.
Hôm đó, hai người họ lặn lội từ vùng xa đến kinh thành chỉ để mua thuốc chữa bệnh cho mẹ già. Nghe danh tiệm thuốc của tiểu thư đã lâu nên mới mò vào.
Đúng lúc gặp Hồ Tiểu Điệp cũng có mặt ở đó, nàng ta nghe chuyện xong còn đích thân đến nơi ấy cứu người. Nhưng vì đường xa, cộng thêm bệnh tình đã chuyển biến xấu, cuối cùng chẳng giúp ích được gì.
Mẹ hai người qua đời, Tiểu Điệp tốt bụng lo hậu sự cho nhà đó, còn cưu mang cho anh em họ chỗ ăn chỗ ở. Nhờ sự kiện này nên nữ chính mới hốt được hai cực phẩm. Và cũng nhờ tài y thuật, tính cách hiền lành tốt bụng, thông minh mưu trí nên nữ chính đã thu hút được rất nhiều người ưu tú giống mình.
Đúng là vừa giỏi vừa tốt bụng lại còn rất xinh đẹp thì xứng đáng có mười người yêu mà. Nhưng đó chỉ là câu nói khen cho vui thôi. Chứ người tốt thật sự sẽ không bao giờ đi lăng nhăng khắp nơi đâu. Nữ chính đối với các nam phụ thì cứ như thánh nữ thuần khiết vậy. Nhưng với xã hội hiện đại và trong suy nghĩ của Yên Chi thì nữ chính như một con nhỏ thảo mai giả vờ tốt bụng rồi đi lừa gạt tình cảm trai đẹp vậy. Ban đầu yêu một người thôi, sau thì yêu tận thêm vài chục anh nữa. Quả nhiên là truyện harem có khác.
Hên mà Yên Chi không giỏi y thuật như nữ chính. Vậy thì cũng tốt, như thế cô sẽ bớt có sức hút lại.
- Được rồi, ta biết rồi. Mọi người cứ ngồi xuống ăn đi. Mọi người không ăn ta cũng sẽ không ăn đâu đấy.
Họ bối rối nhìn nhau một hồi, cuối cùng cũng chịu "dạ" một tiếng rồi ngồi xuống cùng Yên Chi. Nhìn hai nam nhân mang vibe thỏ con đáng yêu đó làm cô không khỏi chết mê chết mệt. Thật may vì ở thế giới này, cưới cùng lúc hai chồng là hợp pháp.
- Ăn cái này đi A Manh. Nào, Mặc Uyên, ngươi ăn cái này đi, Uyển Uyển ăn đi. - Yên Chi gắp thức ăn lia lịa vào bát từng người một.
- Tiểu thư, người cứ ăn đi ạ. Mặc kệ tiểu nhân. - Mặc Uyên xua tay.
- Ăn xong rồi thì cùng ta ra ngoài chơi một lát.
Ba người ngồi ngẩn ngơ ra đó, dẫu vậy vẫn ngoan ngoãn nghe lời cô mà ăn một ít. Bầu không khí đầy sượng trân và ngại ngùng thế này mà Yên Chi không hề nhận ra. Cô chỉ lo nhìn ngắm hai huynh đệ nhà họ rồi suy nghĩ vu vơ.
Sau khi đã ăn uống no say, bọn họ cùng cô chuẩn bị vài thứ rồi thay y phục ra ngoài.
Bốn người hai nam hai nữ. Người thì ăn mặc sặc sỡ, kẻ lại vận lên mình y phục hết sức tối giản. Mặc Uyên cùng Đình Uyển khoác lên mình nguyên cây trắng thuần khiết.
A Manh dù là thị nữ bên cạnh Tiểu Điệp nhưng nàng ta được mặc một bộ đồ nhìn sang trọng hơn hẳn hai huynh đệ nhà họ. Một bộ màu cam nổ bật, thêm trâm cài tóc bằng bạc lấp la lấp lánh.
Người chói loá nhất vẫn là Yên Chi. Không phải là tân nương nhưng lại vận lên mình bộ hồng y, trâm vàng cài đầy đầu, trang điểm đậm, dáng vẻ dứt khoát mà cầm đầu cả đám đi chơi.
Họ không đi xe ngựa, thay vào đó là đi bộ chen chúc lẫn vào trong đám đông trên con phố tấp nập. Phiền thật, Yên Chi cố tìm chỗ ít người hơn rồi không nói chẳng rằng liền leo lên lưng Mặc Uyên.
- Tiểu thư.
- Cõng ta một lúc nhé. Lầu xanh ở đâu nhỉ?
- Tiểu thư, người tìm chỗ đó để làm gì ạ?
- Ta muốn xem thử kỹ nam và kỹ nữ khác nhau chỗ nào. Tò mò thôi.