- Sao người lại tò mò mấy nơi đó ạ? - Mặc Uyên dùng hai tay giữ hai chân Yên Chi, vừa nhăn mày khó hiểu hỏi.
Cô không trả lời được. Chẳng lẽ lại bảo vì cô biết bản thân sẽ có một vài người thiếp ở lầu xanh trong tương lai à. Đến đó là vì muốn xem mặt mũi họ thế nào thôi.
- Tiểu thư.
- Mặc Uyên à, ta nghĩ ở đó sẽ có nhiều người hoàn cảnh khó khăn giống huynh. Có khi là bị ép đi làm kỹ nam nữa.
- Tiểu thư muốn đến đó cứu họ sao ạ?
- À... chắc thế...
Yên Chi trong lòng thì chửi nữ chính nguyên tác mê trai, trong khi bản thân cũng có khác gì mấy đâu. Cô không hiểu vì sao mình lại làm thế nữa, nhưng những người ở kỹ viện đáng thương là thật.
- Đi thôi, đi thẳng hướng đó ta nhìn thấy kỹ viện nam nổi tiếng nhất kinh thành rồi.
- Vâng.
Yên Chi ôm cổ Mặc Uyên, để cho chàng ta cõng mình đi đến đó. Chàng ta cũng không than vãn gì. Tự nhiên thấy có lỗi quá.
Cuối cùng cũng đến nơi, Yên Chi nhanh chóng leo xuống, rồi dặn dò mọi người đứng đây đợi mình một lúc, một mình cô bước vào trong.
Vừa nhìn thấy Hồ tiểu thư xưa nay dù chưa vào đây lần nào nhưng tiếng tăm lẫy lừng khắp nơi nên ông chủ quản lí ở đó cũng biết đến mà ra tiếp đón.
- Hồ tiểu thư, cơn gió nào đã đưa người đến đây thế ạ?
- Gió bấc.
- Dạ?
Cô không nói nhiều liền đi thẳng đến chỗ ngồi sang trọng nhất nơi này. Quan sát một vòng, nơi đây trang trí sặc sỡ, nam sắc cũng không phải dạng vừa. Bọn họ ăn mặc không phải quá lả lơi, y phục chủ yếu là màu trắng sáng tượng trưng cho sự thuần khiết.
Cách ăn nói cùng cách phục vụ khá giống với mấy tên trai bao trong quán bar thời hiện đại chỗ cô. Tiếng đánh đàn tì bà vang vảnh bên tai, nam nhân ở đây cũng biết nhảy múa mua vui giống nữ nhân.
Cô ngồi một lúc liền có một tên nam nhân dáng vẻ tuấn tú, ăn vận nho nhã, đầu hơi cúi, giọng nói đầy nam tính vang lên.
- Tiểu thư muốn uống rượu không ạ?
Yên Chi quay sang nhìn hắn một lúc rồi bày ra vẻ mặt đầy trầm ngâm. Thay vì trả lời câu hỏi đó, cô hỏi ngược lại người ta:
- Ngươi làm ở đây bao lâu rồi?
- Bẩm, chừng hai năm rồi ạ.
- Người đang múa và người đang đánh đàn là ai thế?
- Là hai nam nhân nổi tiếng nhất của lầu Thanh Hương ạ. Người múa là Kiều Vũ, người đánh đàn là Hạ Cầm. Bọn họ từ nhỏ đã được luyện tập cùng nhau nên phối hợp rất ăn ý.
- Tên hai chữ sao?
- Hai người đó đã lập lời thề sẽ theo họ người mình yêu ạ. Nên là...
- Kiều Vũ, Hạ Cầm... Thế ngươi tên gì?
- Tiểu nhân họ Triệu, tên là Hoàng Dĩ.
Yên Chi suy ngẫm một lúc rồi đứng dậy đi đến chỗ ông chủ chỗ này. Từ nãy đến giờ cô không hề bày ra vẻ mặt hứng thú với ai, nhưng lời nói lại khiến ai nấy đều ngạc nhiên.
- Ta muốn chuộc thân cho Hoàng Dĩ, Hạ Cầm và Kiều Vũ.
- Tiểu thư... Người nói thật sao ạ? Hoàng Dĩ thì không vấn đề gì. Nhưng Hạ Cầm và Kiều Vũ là hai người đặc biệt của lầu Thanh Hương. Bọn họ phải đồng ý thì mới mua được. - Ông chủ khúm núm.
- Thế thì hỏi họ xem có muốn theo ta về nhà không.
Các vị khách ở đó bắt đầu bàn tán xôn xao. Dù cho họ có đồng ý thì cái giá phải trả rất đắt. Nhớ từng có một vị công chúa đến đây mua vui và ngỏ lời muốn chuộc thân cho hai người họ, nhưng vì giá quá cao nên đành bỏ đi.
Yên Chi thì khác, cô biết rõ người trong lòng họ là ai. Vả lại vụ của vị công chúa kia, là do họ cố tình ra giá trên trời như vậy để đuổi nàng ta đi.
Hạ Cầm cùng Kiều Vũ nhanh chóng dừng đàn hát lại rồi đi đến trước mặt diện kiến Hồ tiểu thư. Dáng vẻ thoát tục làm biết bao nhiêu nữ nhân phải điêu đứng.
- Tham kiến Hồ tiểu thư, tiểu nhân là Hạ Cầm.
- Xin được diện kiến người, tiểu nhân là Kiều Vũ.
- Quả nhiên là hai đại mỹ nam xinh đẹp nhất kinh thành. Dáng vẻ này không đùa được đâu.
- Không biết tiểu thư vì sao lại muốn mua hai tiểu nhân. Người từ trước đến nay cũng chưa từng đến nơi này bao giờ. - Kiều Vũ nhẹ nhàng lên tiếng.
- Bởi vì các ngươi là người ta cần tìm. Nếu ta không chuộc thân cho các ngươi thì thanh xuân mấy người sẽ bị phí hoài ở nơi này.
Ánh mắt đầy kiên định đó đã khiến cho Hạ Cầm cùng Kiều Vũ bàng hoàng. Giống như tiểu thư đọc được suy nghĩ của họ vậy.
Nếu Yên Chi nhớ không lầm thì hai người họ vốn đã yêu nữ chính từ cái nhìn đầu tiên. Chắc là vào một đêm chơi hội, vô tình đứng trên lầu cao nhìn thấy nhan sắc tuyệt trần của nàng rồi cả hai đem lòng nhớ nhung. Truyện harem quả nhiên là truyện harem.
- Nếu tiểu thư đã nói như vậy thì tiểu nhân nguyện đi theo người. - Kiều Vũ cúi đầu.
Hạ Cầm và Hoàng Dĩ không phản bác cũng cúi đầu theo. Chỉ dựa vào nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của nữ chính thôi cũng đủ để họ tình nguyện đi cùng rồi.
- Thế giá cả?
- Tùy tâm của tiểu thư ạ. - Kiều Vũ lên tiếng.
- Cho ta ra giá luôn sao? Như vậy thì... hai lượng bạc nhé?
- Hai lượng! Tiểu thư, như vậy có hơi... - Ông chủ hoảng hốt. - Bọn họ là những người ưu tú ở kinh thành mà chỉ đáng có hai lượng thôi sao?
- Các ngươi có tình nguyện theo ta không?
- Chúng tiểu nhân tình nguyện ạ. - Kiều Vũ vẫn giữ dáng vẻ đó, chắc nịch muốn theo cô.
- Hai lượng, là hai lượng thôi đó. Kiều Vũ ngươi... - Ông chủ tức giận.
- Họ đã đồng ý rồi, ông cũng đừng nên kì kèo nữa. Tiền đây ta mang họ theo được rồi chứ? Ngày mai ta sẽ bảo người đến đem hành lí của họ đi. Nhớ chuẩn bị giúp ta.
- Tiểu thư...
Yên Chi hùng hổ bước ra ngoài, ba người bọn họ như bị thao túng tâm lí hết mà đi theo sau. Mặc Uyên cùng Đình Uyển thấy cô bước ra cùng đám nam nhân khác liền bày dáng vẻ buồn bã.
- Tiểu thư à, mấy người này...
- Bọn họ giờ sẽ là người của phủ chúng ta. Mặc Uyên, Đình Uyển, A Manh, ba người đưa bọn họ về phủ rồi sắp xếp phòng cho họ giúp ta. Ta còn có việc.
- Nhưng tiểu thư...
- Có gì không hiểu cứ hỏi Mặc Uyên, ngươi và huynh ấy chắc là chạp tuổi nhau thôi. Ta đi đây.